Bác đưa cốc bia lên miệng, lầm bầm:
– Phụ nữ vốn khó hiểu như vậy mà. Giống như con bé Hạnh nhà ta vậy, thật là hết cách với nó…
– Bé Hạnh làm sao ạ?
– Nó về Việt Nam hơn tháng nay rồi, cậu không biết sao? Nó về Việt Nam luôn, nhưng lại không chịu ở đây với ta mà lại đi thuê một căn hộ ở đâu đó bên Tân Bình.
– Chắc là con bé không muốn làm phiền bác đấy mà. Cũng có thể ở đấy tiện cho công việc hơn. Nhưng tại sao nó về cả một thời gian dài như thế mà lại không gọi điện cho cháu bao giờ nhỉ.
Bác Thông đặt mạnh ly bia xuống bàn, giọng bất bình:
– Đấy, cậu thấy nó tệ đến thế nào chưa. Năm xưa ba nó mất sớm, vợ chồng tôi với mẹ nó phải nai lưng ra nuôi cho nó đến ngày lớn khôn. Ta thì không nói làm gì, chỉ tội nghiệp cho mẹ nó, thương con là thế…
– Cháu nghĩ…bé Hạnh không tệ đến thế đâu. Chắc nó có lý do nào nên mới thế thôi. Hay bác cho cháu địa chỉ chỗ nó ở đi, chút cháu sẽ đi thăm nó luôn.
Bác Thông ẫm ờ rồi quay đầu vào trong quầy gọi lớn:
– Mẹ con Hạnh đâu rồi! Ghi địa chỉ của nó cho cậu Đông này.
Có tiếng “dạ” của chị Thanh- mẹ bé Hạnh- vọng ra từ trong bếp. Một lúc sau chị hớt hải chạy ra đưa cho tôi mảnh giấy ghi địa chỉ, kèm với một bịch đầy thức ăn.
– Cậu Đông đi thăm nó cho tôi gửi mớ bánh này cho nó nhé.
– Giờ còn sớm, hay là chị đi với em luôn.
– Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng để khi khác đi cậu à. Giờ thì tiệm vẫn còn đông khách làm sao tôi bỏ đi được chứ.
Bác Thông cũng phụ họa theo:
– Đúng đó. Ở nhà là phải. Nó là con là cháu thì phải có bổn phận đi thăm bọn già này, chứ cái lý nào mà bọn ta lại phải hạ mình đi thăm nó chứ.
Tôi thở dài, biết là bác Thông đang giận bé Hạnh ghê lắm. Có lẽ cũng vì thế mà chị Thanh ngại không dám đi cùng. Tôi đành chào bác và chị bước ra ngoài, đến ngay chỗ của bé Hạnh.
**********************
Tôi dừng xe bên kia đường nhìn sang nhà bé Hạnh.Hóa ra con bé thuê chỗ ở cách nhà tôi không xa là mấy, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ. Con bé đúng là tệ thật, ở gần như thế mà cũng không đến thăm tôi lấy một lần, hay chí ít thì cũng phải gọi điện cho “papa” này của nó chứ. Nhưng phải công nhận một điều là con bé khá thật, thuê cả nguyên một căn nhà, tuy không gọi là lớn nhưng khá rộng nếu sơ với một người.
Tôi đjnh tấp xe qua bên kia đường nhưng đột nhiên có bóng người từ bên trong nhà bước ra. Sẽ là điều bình thường nếu như một trong hai người đó không phải là Quyên- cô gái đang sống ở nhà tôi. Nhìn cả hai có vẻ quyến luyến nhau như thế thì không hẳn chỉ là quen biết bình thường. Hơn nữa trên tay Hạnh lại đang bế một đứa bé gái chỉ chừng bốn năm tuổi, ngồi gọn trong vòng tay của Hạnh nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo Thùy Quyên.
Đứa bé ấy…là con gái của Thùy Quyên sao…!?
Chương 8
Hạnh hối hả chạy ra sau khi nghe tiếng chuông. Cho đến khi nhìn thấy tôi đang đứng sừng sững trước cửa nó mới há hốc mồm kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng mở cổng mời tôi vào. Dĩ nhiên là sau khi Quyên đi được một lúc tôi mới đến gọi cửa vì không muốn kinh động đến con bé lúc này. Hơn nữa tôi muốn tự mình điều tra hơn là để sự nóng vội làm kinh động đến Thùy Quyên. Bé Hạnh cũng nghĩ rằng tôi chẳng biết chuyện gì nên không hề tỏ vẻ lo lắng trên khuôn mặt.
Tôi bước vào căn nhà dài hun hút ra phía sau, bắt gặp ngay đứa bé gái nhỏ nhắn ấy, ngồi lọt thỏm vào giữa chiếc ghế sofa. Con bé không hề để ý đến tôi khi vừa bước vào, nó cứ mãi dán mắt vào màn hình tivi, mà lúc này cũng đã gần chín giờ đêm.
Tôi chưa kịp mở miệng hỏi thì Hạnh đã vội giải thích:
– Đây là con của một người bạn, nó gửi con trông hộ một thời gian.
– Thế người ta định gửi cho con bao lâu?
– Không biết ạ! Khi nào xong việc thì họ sẽ đến đón con bé mà thôi! Ba ngồi xuống ghế đợi con đi lấy nước!
Hạnh nhanh chân bước xuống chỗ bếp. Tôi ngồi xuống cạnh bên đứa bé, nó vẫn không hề quay lại nhìn tôi, dán ánh mắt chán nản vào trong màn hình tivi. Con bé chỉ mới khoảng bốn năm tuổi nhưng nhìn gương mặt và đôi mắt trông xinh xắn bụ bẫm, như hình ảnh Thùy Quyên cách đây mười mấy năm vậy, tôi đoán là thế. Không biết tại sao nhưng tôi cũng rất có cảm tình với con bé dù mới lần đầu gặp gỡ. Tôi chỉ trách Quyên tại sao lại nỡ để con bé ở đây với người lạ, cô ta sợ tôi sẽ không chứa chấp người đã có con hay sao.
Tôi hơi khòm người xuống, cố hạ giọng thật nhẹ.
– Giờ chúng ta làm quen với nhau nha! Bác tên Đông, thế cháu tên gì?
Cuối cùng con bé cũng chịu quay sang nhìn tôi một chốc, đúng là con bé giống mẹ như đúc, nhất là đôi mắt ấy.
– Thy! Mẹ vẫn gọi cháu là Quỳnh Thy!
– Vậy bé Thy, cháu mấy tuổi rồi?
Con bé xòe năm ngón tay ra:
– Năm tuổi ạ! Nhưng mẹ không gọi cháu là “bé” đâu, mẹ chỉ gọi là Thy thôi. Mẹ nói cháu lớn rồi, đã không cần mẹ ở bên cạnh nữa, nên mẹ không gọi cháu là “bé” nữa.
Tôi cười trước câu giải thích của con bé, nhưng đột nhiên lại nhớ tới những cái tên Quỳnh Như, Quỳnh Nhi, rồi giờ là Quỳnh Thy…và tự hỏi liệu chúng có liên hệ gì với nhau hay chỉ là sự trùng hợp.
– Vậy mẹ cháu đâu mà không ở cạnh cháu nữa?
– Mẹ nói mẹ đi tìm “bố”. Nếu cháu ngoan ở với dì Hạnh thì bố sẽ đưa mẹ đến đón cháu.
– “Tìm bố”? Sao lại phải đi tìm bố?
Con bé chỉ lắc đầu:
– Cháu không biết mặt bố, nhưng mẹ đã hứa là sẽ tìm bố cho cháu.
Hạnh bước lên phòng khách, đặt ly nước mát xuống bàn, quay sang bảo nhỏ với bé Thy.
– Trễ rồi, cháu đi ngủ được rồi đó, Quỳnh Thy!
Con bé ngoan ngoãn gật đầu rồi cầm con gấu bông của mình chạy ù lên trên lầu, tôi đoán là phòng bé Thy ở trên đó. Tôi còn định hỏi thêm nhiều thứ nhưng trước mặt Hạnh đúng là không tiện. Nhưng lúc trước thì còn bán tín bán nghi, giờ sau khi nhìn rõ mặt bé Thy rồi tôi mới dám khẳng định đây đúng là con gái của Thùy Quyên.
Hạnh cũng ngồi xuống ghế, hồ hởi:
– Sao ba lại đến thăm con khuya quá vậy? Mà sao ba biết chỗ này?
– Ba còn biết là con về Việt Nam hơn tháng nay mà chẳng hề gọi điện cho ta hay gì cả. Con quên người ba này rồi sao?
– Làm gì có ạ! Tại lúc này con đang phải lo một số công việc, lại bận thêm bé Thy nữa nên không có thời gian gọi cho ba thôi.
– Chỉ là gọi điện hỏi thăm vài phút mà cũng không có thời gian là sao? Giờ thì ta thấy ông nội con giận cũng là đúng rồi đấy.
Hạnh thở dài:
– Ông nội cứ hay làm quá lên thế thôi. Con cũng hay về thăm mẹ với ông đó chứ, ở bên đây tiện công việc, hơn nữa lại yên tĩnh. Mà thôi, không nói chuyện này nữa. Ba đã có tin tức gì của Nhi chưa ạ?
Tôi biết là con bé đang cố lảng tránh sang chuyện khác chứ không muốn nói rằng vì đang tiếp tay cho Quyê