i này sẽ muốn gì ở mình. Có điều, dù sao cũngthân thiết và chắc có chuyện liên quan đến Đình Văn nên anh ta mới đến tìm.
– Em quaylại với Đình Văn sớm đi ! Khắc Hiếu nhâm nhi cốc rượu rồi quay ra bảo tôi.Quầy rượu còn sớm nên vắng khách, chỉ có hai chúng tôi đang ngồi.
– Em khôngthích ! Tôi đáp trả.
– Tại saokhông thích, Đình Văn là người tốt và hoàn hảo…. Khắc Hiếu có vẻ ngạc nhiên.
– Tốtnhưng không hợp với em, vả lại, em là người bị đá cơ mà… Tôi cười nhạt.
– Cứ như vậyđi, nếu không, đừng mong sống yên ổn. Tôi khẽ giật mình bởi câu nói đó của KhắcHiếu. Anh ta giờ lại là người có quyền ép tôi phải sống theo cách của anh taư ? Tôi không can tâm tình nguyện. Tôi là tôi, tôi có cuộc sống của mìnhvà sống theo cách riêng của tôi, cớ sao anh ta lại có thể bắt tôi phải làm điềunày hay điều nọ ?
Tôi đặtcuốc rượu trên tay mình xuống bàn rồi trả lời với Khắc Hiếu : Em sẽ sống theo cách mà em cảm thấy thoảimái nhất ! Anh ta trợn mắt lênnhìn, tia lửa giận dữ toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ !
– Vì sao,tôi phải làm điều đó cho Đình Văn ? Tôi vẫn cố gắng không để Khắc Hiếu ápđặt suy nghĩ lên đầu mình.
– Vì em giống…Bạch Dương và cô ấy… chết rồi !
Tôi chếtlặng khi nghe câu nói đó. Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, có vẻ như mọi chuyệnkhông phải đùa, anh ta cũng chẳng phải đang cợt nhả gì về chuyện chết người.
Tôi ngồilại và nghe đầu đuôi câu chuyện. Thì ra, vào năm Đình Văn học đại học, BạchDương đã chết trong một tai nạn khi đi tình nguyện ở Châu Phi. Khí hậu quá khắcnghiệt cũng như những căn bệnh lạ ở đó đã cướp đi sinh mạng của cô. Bạch Dươngchính là người Đình Văn yêu thương nhất. Và cô ấy, cũng là cô gái xinh đẹp, giỏigiang hoàn hảo nhất mà Đình Văn mãi mãi chẳng thể nào quên.Và điều không maycho tôi, tôi có dáng dấp và khuôn mặt hao hao cô ấy. Cả ý chí quyết tâm cũngkiên định giống cô ấy. Thì ra là vậy….
Tôi xinphép ra về và đi tìm Đình Văn, tôi cũng không muốn phải nói gì với anh, nhưngđúng là tôi cảm thấy một phần nào đó tôi muốn được ở bên cạnh và an ủi anh lúcnày.
– Em cuốicùng cũng chịu đến. Anh xin lỗi ! Đình Văn ôm chầm lấy tôi.
Tôi im lặngkhông biết phải nói gì hết, chỉ khẽ khẽ vuốt nhẹ lên vai anh. Thì ra, anh yếuđuối đến như vậy. Thì ra, tôi chỉ là bản sao giống với hình ảnh của người congái mà anh chưa bao giờ quên là Bạch Dương.
– Em xin lỗi,nhưng em không thể ở bên cạnh anh được. Em không phải là cô ấy !
Tôi phũphàng nói với Đình Văn sự thật ấy, bởi vì tôi nhận ra rằng, từ trước tới nayanh quan tâm đến tôi bởi vì tôi giống người con gái của đời anh. Bởi vì tôi cókhuôn mặt và ý chí giống với cô ấy. Nhưng, trên đời này, con người là thứ duynhất không có bản sao. Có lẽ, Đình Văn đang cố để gắng gượng khi ở bên cạnhtôi, để cố biến tôi thành một cô gái giống với Bạch Dương. Nhưng, không phải, mọisự áp đặt đều sai. Đình Văn sai một lần thì tôi sai hàng nghìn lần. Kể từ cấp 3cho đến mãi bây giờ. Tại sao điều này tôi vẫn không hiểu ?
Cuộc sốngđang bốc chốc yên bình của tôi bị đảo lộn mọi thứ. Bí mật bao năm qua của ĐìnhVăn cuối cùng tôi cũng đã phát hiện, tại sao anh không hề yêu tôi nhưng vẫn tỏra quý mến và theo đuổi tôi. Còn Đông Đông bỗng dưng xuất hiện sau bao năm xacách đột ngột, Huy, người tôi đã coi là bạn bè thân thiết bỗng dưng trở nên kỳdị và khó hiểu. Không ai có thể nói cho tôi có thể hiểu.
Tiết trờimùa Thu nắng mỏng tang dịu dàng. Tôi lấy cớ bận bịu học hành và cuộc thi để trốntránh đi mọi sự, đặc biệt là nỗi nhớ và khao khát được gặp Đông Đông trở nên dadiết hơn bao giờ hết. Cậu ấy, tôi biết là cậu ấy đang ở đây rất gần bên cạnh,nhưng, những vết thương lòng vẫn chẳng thể nào khiến tôi nguôi ngoai…
* * *
Ngọc Lan hướng đôi mắt xa xăm về phía bầu trời, tách cafecô gọi khẽ bốc hơi. Cô khẽ nhìn đồng hồ, đã khoảng 40p cô ngồi ở đây để đợi.Nhưng rốt cuộc, người vẫn chưa thấy đến. Bầu trời hôm nay xam xám xen chút xanhxao. Ngọc Lan mặc váy đỏ, trang điểm xinh đẹp, đôi mắt long lanh với hàng micong vút của cô khiến cho những người ngồi xung quanh không thể không hướng mắtnhìn. Khuôn mặt thiên thần ẩn sâu một nỗi buồn chất chứa sau khoé mắt.
– Xinchào ! Huy ngồi phịch xuống trước mắt Ngọc Lan khiến cô giật nảy mình
– Tưởng cậukhông dám đến nhìn mặt tôi chứ ! Cô ngước đôi mắt cong vút như giận dữ vềphía chàng trai mảnh khảnh trong bộ đồ đen.
– Rốt cuộc,lời hứa không thực hiện được, nhưng chúng ta cũng vẫn gặp nhau ở đây ! Huycũng hướng tầm mắt ra nhìn trời.
Ngọc Lannhếch mép cười.
– Cậu có vẻđắc ý và vui vẻ quá nhỉ. Tôi cũng đang vui vẻ. Hy vọng cậu sẽ vui khi ở bên connhóc đó !
– Cảm ơn,giờ tôi đang rất hạnh phúc !
Ngọc Lanim bặt. Cô ngỡ ngàng bởi thái độ quá ư lạnh lùng của Huy, người cô ngỡ rằng sẽcó thái độ ít ra tỏ vẻ gì đó biểu lộ ra trên khuôn mặt khi nhìn thấy sự hiện diệncủa cô ở đây.
– Tạisao ? Cậu vẫn lạnh lùng với tôi như vậy ?
– Hãy nhớlại, tôi đã mất lòng tin từ cậu rồi. Cậu là một kẻ dối trá. Đừng đóng kịch nữa.Vở kịch đó tôi xem đã chán rồi !
– Cậu…. ?Ngọc Lan ú ớ trong cổ họng.
– Khôngnói đúng sao ? Không phải cậu giả vờ tự kỉ, giả vờ bệnh tật để hành hạ bốmẹ cậu. Cậu giả vờ bị bệnh để thương hại một đứa bị bệnh tim như tôi, cậu giả vờyếu đuối để tôi phải lo lắng để che chở… Dừng lại đi, đời không trả cát xêđâu mà cậu phải diễn…
* * *
Hội trường Quốc gia đông nghịt. Tôi đến sớm để chuẩn bị mọithứ, biết tôi tham gia kỳ thi này Huy nói cũng sẽ đến cổ vũ cho tôi. Tôi phảitrải qua một kỳ thi cuối cùng nữa để thi với các ứng viên của các trường đại họckhác gần khu vực. Trong đó, các ứng viên đến từ Trung Quốc, Ấn Độ, Hàn Quốc vàNhật Bản là những đối thủ mạnh, họ đã có kinh nghiệm nhiều năm cũng như môi trườngđào tạo của họ thực sự tốt. Cô nàng Jenny thì đỏng đảnh và luôn luôn đòi tự quyếtđịnh mọi việc, tôi hầu như phải lên kế hoạch cho mọi việc nhưng cô nàng thìluôn tỏ ra biết rồi và không muốn lắng nghe ý kiến của tôi. Thực sự, cuộc thikhiến tôi mệt mỏi, nhưng… đây là thứ duy nhất khiến tôi không trốn chạy nhữngrắc rối đang bủa vây xung quanh mình.
Cuộc gặp gỡ các ứng viên của các nước khiến cho tôi phầnnào cảm thấy choáng váng. Việc học Tiếng Anh bỗng chốc tôi cảm thấy quan trọnghơn bao giờ hết, tôi khá lúng túng với việc giao tiếp. May mắn thay có Jenny,cô ta cũng là du học sinh Mỹ nên giao tiếp tự tin và trôi chảy hơn tôi.
Nhìn danh sách đăng kí tôi bỗng thấy hơi rợn người. Trênbảng tên danh sách thí sinh đến từ trường đại học của Nhật có tên Ngọc Lan. Tôikhẽ lắc đầu, cố xóa bỏ đi cái suy nghĩ rằng đó không phải Ngọc Lan mà tôi đangtưởng tượng.
– Không ngờcậu cũng có mặt ở đây, Diệu Phương ! Tôi đang lúng túng trước tờ danh sáchthì nghe có ai đó gọi tên tôi từ phía sau. Đúng rồi, tên tôi là Đỗ DiệuPhương !
– Chào… !Tôi cuống quýt tý nữa thì đánh rơi cả tập thuyết trình trên tay xuống đất.Jenny từ đâu đó chạy đến, đâm sầm vào vai tôi
– Em quaylại với Đình Văn sớm đi ! Khắc Hiếu nhâm nhi cốc rượu rồi quay ra bảo tôi.Quầy rượu còn sớm nên vắng khách, chỉ có hai chúng tôi đang ngồi.
– Em khôngthích ! Tôi đáp trả.
– Tại saokhông thích, Đình Văn là người tốt và hoàn hảo…. Khắc Hiếu có vẻ ngạc nhiên.
– Tốtnhưng không hợp với em, vả lại, em là người bị đá cơ mà… Tôi cười nhạt.
– Cứ như vậyđi, nếu không, đừng mong sống yên ổn. Tôi khẽ giật mình bởi câu nói đó của KhắcHiếu. Anh ta giờ lại là người có quyền ép tôi phải sống theo cách của anh taư ? Tôi không can tâm tình nguyện. Tôi là tôi, tôi có cuộc sống của mìnhvà sống theo cách riêng của tôi, cớ sao anh ta lại có thể bắt tôi phải làm điềunày hay điều nọ ?
Tôi đặtcuốc rượu trên tay mình xuống bàn rồi trả lời với Khắc Hiếu : Em sẽ sống theo cách mà em cảm thấy thoảimái nhất ! Anh ta trợn mắt lênnhìn, tia lửa giận dữ toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ !
– Vì sao,tôi phải làm điều đó cho Đình Văn ? Tôi vẫn cố gắng không để Khắc Hiếu ápđặt suy nghĩ lên đầu mình.
– Vì em giống…Bạch Dương và cô ấy… chết rồi !
Tôi chếtlặng khi nghe câu nói đó. Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, có vẻ như mọi chuyệnkhông phải đùa, anh ta cũng chẳng phải đang cợt nhả gì về chuyện chết người.
Tôi ngồilại và nghe đầu đuôi câu chuyện. Thì ra, vào năm Đình Văn học đại học, BạchDương đã chết trong một tai nạn khi đi tình nguyện ở Châu Phi. Khí hậu quá khắcnghiệt cũng như những căn bệnh lạ ở đó đã cướp đi sinh mạng của cô. Bạch Dươngchính là người Đình Văn yêu thương nhất. Và cô ấy, cũng là cô gái xinh đẹp, giỏigiang hoàn hảo nhất mà Đình Văn mãi mãi chẳng thể nào quên.Và điều không maycho tôi, tôi có dáng dấp và khuôn mặt hao hao cô ấy. Cả ý chí quyết tâm cũngkiên định giống cô ấy. Thì ra là vậy….
Tôi xinphép ra về và đi tìm Đình Văn, tôi cũng không muốn phải nói gì với anh, nhưngđúng là tôi cảm thấy một phần nào đó tôi muốn được ở bên cạnh và an ủi anh lúcnày.
– Em cuốicùng cũng chịu đến. Anh xin lỗi ! Đình Văn ôm chầm lấy tôi.
Tôi im lặngkhông biết phải nói gì hết, chỉ khẽ khẽ vuốt nhẹ lên vai anh. Thì ra, anh yếuđuối đến như vậy. Thì ra, tôi chỉ là bản sao giống với hình ảnh của người congái mà anh chưa bao giờ quên là Bạch Dương.
– Em xin lỗi,nhưng em không thể ở bên cạnh anh được. Em không phải là cô ấy !
Tôi phũphàng nói với Đình Văn sự thật ấy, bởi vì tôi nhận ra rằng, từ trước tới nayanh quan tâm đến tôi bởi vì tôi giống người con gái của đời anh. Bởi vì tôi cókhuôn mặt và ý chí giống với cô ấy. Nhưng, trên đời này, con người là thứ duynhất không có bản sao. Có lẽ, Đình Văn đang cố để gắng gượng khi ở bên cạnhtôi, để cố biến tôi thành một cô gái giống với Bạch Dương. Nhưng, không phải, mọisự áp đặt đều sai. Đình Văn sai một lần thì tôi sai hàng nghìn lần. Kể từ cấp 3cho đến mãi bây giờ. Tại sao điều này tôi vẫn không hiểu ?
Cuộc sốngđang bốc chốc yên bình của tôi bị đảo lộn mọi thứ. Bí mật bao năm qua của ĐìnhVăn cuối cùng tôi cũng đã phát hiện, tại sao anh không hề yêu tôi nhưng vẫn tỏra quý mến và theo đuổi tôi. Còn Đông Đông bỗng dưng xuất hiện sau bao năm xacách đột ngột, Huy, người tôi đã coi là bạn bè thân thiết bỗng dưng trở nên kỳdị và khó hiểu. Không ai có thể nói cho tôi có thể hiểu.
Tiết trờimùa Thu nắng mỏng tang dịu dàng. Tôi lấy cớ bận bịu học hành và cuộc thi để trốntránh đi mọi sự, đặc biệt là nỗi nhớ và khao khát được gặp Đông Đông trở nên dadiết hơn bao giờ hết. Cậu ấy, tôi biết là cậu ấy đang ở đây rất gần bên cạnh,nhưng, những vết thương lòng vẫn chẳng thể nào khiến tôi nguôi ngoai…
* * *
Ngọc Lan hướng đôi mắt xa xăm về phía bầu trời, tách cafecô gọi khẽ bốc hơi. Cô khẽ nhìn đồng hồ, đã khoảng 40p cô ngồi ở đây để đợi.Nhưng rốt cuộc, người vẫn chưa thấy đến. Bầu trời hôm nay xam xám xen chút xanhxao. Ngọc Lan mặc váy đỏ, trang điểm xinh đẹp, đôi mắt long lanh với hàng micong vút của cô khiến cho những người ngồi xung quanh không thể không hướng mắtnhìn. Khuôn mặt thiên thần ẩn sâu một nỗi buồn chất chứa sau khoé mắt.
– Xinchào ! Huy ngồi phịch xuống trước mắt Ngọc Lan khiến cô giật nảy mình
– Tưởng cậukhông dám đến nhìn mặt tôi chứ ! Cô ngước đôi mắt cong vút như giận dữ vềphía chàng trai mảnh khảnh trong bộ đồ đen.
– Rốt cuộc,lời hứa không thực hiện được, nhưng chúng ta cũng vẫn gặp nhau ở đây ! Huycũng hướng tầm mắt ra nhìn trời.
Ngọc Lannhếch mép cười.
– Cậu có vẻđắc ý và vui vẻ quá nhỉ. Tôi cũng đang vui vẻ. Hy vọng cậu sẽ vui khi ở bên connhóc đó !
– Cảm ơn,giờ tôi đang rất hạnh phúc !
Ngọc Lanim bặt. Cô ngỡ ngàng bởi thái độ quá ư lạnh lùng của Huy, người cô ngỡ rằng sẽcó thái độ ít ra tỏ vẻ gì đó biểu lộ ra trên khuôn mặt khi nhìn thấy sự hiện diệncủa cô ở đây.
– Tạisao ? Cậu vẫn lạnh lùng với tôi như vậy ?
– Hãy nhớlại, tôi đã mất lòng tin từ cậu rồi. Cậu là một kẻ dối trá. Đừng đóng kịch nữa.Vở kịch đó tôi xem đã chán rồi !
– Cậu…. ?Ngọc Lan ú ớ trong cổ họng.
– Khôngnói đúng sao ? Không phải cậu giả vờ tự kỉ, giả vờ bệnh tật để hành hạ bốmẹ cậu. Cậu giả vờ bị bệnh để thương hại một đứa bị bệnh tim như tôi, cậu giả vờyếu đuối để tôi phải lo lắng để che chở… Dừng lại đi, đời không trả cát xêđâu mà cậu phải diễn…
* * *
Hội trường Quốc gia đông nghịt. Tôi đến sớm để chuẩn bị mọithứ, biết tôi tham gia kỳ thi này Huy nói cũng sẽ đến cổ vũ cho tôi. Tôi phảitrải qua một kỳ thi cuối cùng nữa để thi với các ứng viên của các trường đại họckhác gần khu vực. Trong đó, các ứng viên đến từ Trung Quốc, Ấn Độ, Hàn Quốc vàNhật Bản là những đối thủ mạnh, họ đã có kinh nghiệm nhiều năm cũng như môi trườngđào tạo của họ thực sự tốt. Cô nàng Jenny thì đỏng đảnh và luôn luôn đòi tự quyếtđịnh mọi việc, tôi hầu như phải lên kế hoạch cho mọi việc nhưng cô nàng thìluôn tỏ ra biết rồi và không muốn lắng nghe ý kiến của tôi. Thực sự, cuộc thikhiến tôi mệt mỏi, nhưng… đây là thứ duy nhất khiến tôi không trốn chạy nhữngrắc rối đang bủa vây xung quanh mình.
Cuộc gặp gỡ các ứng viên của các nước khiến cho tôi phầnnào cảm thấy choáng váng. Việc học Tiếng Anh bỗng chốc tôi cảm thấy quan trọnghơn bao giờ hết, tôi khá lúng túng với việc giao tiếp. May mắn thay có Jenny,cô ta cũng là du học sinh Mỹ nên giao tiếp tự tin và trôi chảy hơn tôi.
Nhìn danh sách đăng kí tôi bỗng thấy hơi rợn người. Trênbảng tên danh sách thí sinh đến từ trường đại học của Nhật có tên Ngọc Lan. Tôikhẽ lắc đầu, cố xóa bỏ đi cái suy nghĩ rằng đó không phải Ngọc Lan mà tôi đangtưởng tượng.
– Không ngờcậu cũng có mặt ở đây, Diệu Phương ! Tôi đang lúng túng trước tờ danh sáchthì nghe có ai đó gọi tên tôi từ phía sau. Đúng rồi, tên tôi là Đỗ DiệuPhương !
– Chào… !Tôi cuống quýt tý nữa thì đánh rơi cả tập thuyết trình trên tay xuống đất.Jenny từ đâu đó chạy đến, đâm sầm vào vai tôi