Cô Nàng Hoàn Hảo - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Cô Nàng Hoàn Hảo (xem 2011)

Cô Nàng Hoàn Hảo

của tôi đâu rồi ? Tôi hạ giọng.
– Túi xách nào cơ ? Anh ta tròn mắt nhìn tôi.
– Thì túi xách và đồ đạc của tôi.


Anh chàng nhún vai điệu bộ không biết, anh ta nói rằng khi đưa cô đến đây thì những gì còn lại ở phòng thi anh ta cũng chẳng quan tâm. Tôi bối rối với những gì anh chàng đó vừa nói, vì trong chiếc túi đó có kèm theo điện thoại, chìa khóa nhà kèm theo giấy tờ tùy thân và cả tiền bạc của tôi nữa. Tôi sẽ sống ra sao nếu như không có chìa khóa vào nhà, cũng chẳng có tiền, chẳng có điện thoại để gọi cho bất cứ ai. Trời ơi, tôi đang rơi vào tình trạng thảm hạ vô cùng tận.
– Tôi để chìa khóa nhà trong túi để ngoài phòng thi. Tôi rụt rè nói.
– Trời ơi, đồ… sao chổi, cô là cái gì mà sao cứ đeo bám tôi thế ?
Tôi xịu mặt xuống, chẳng thể nói được câu gì hơn nữa. Anh chàng kia rút điện thoại và ra hiệu tôi ở nguyên đó anh ta sẽ đi tìm túi xách của tôi Chắc có lẽ nó ở đâu đó ở phòng thi hoặc ít ra thì có ai đó may mắn đưa cho giám thị.
Khoảng một lát sau anh ta quay trở lại, khuôn mặt chẳng có chút thông tin gì gọi là dễ chịu.
– Mấy cô giám thị đã gửi cho cô ở phòng lưu trữ của trường rồi. Nhưng mấy cô cất giữ giờ này đã về rồi. Ngày mai cô qua lấy đi…
– Ngày mai ư ?
– Đúng, ngày mai.
– Vậy tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu ?
– Ở đâu thì tùy cô.
– Không. Tôi gào toáng lên.
– …..Hừ…
– Anh phải… có trách nhiệm với tôi.
– Cô ăn nói nghe hay nhỉ, sao tôi phải có trách nhiệm với cô. Tôi và cô, có quen biết nhau sao ?
– Vì… anh là người đưa tôi vào đây….
– Hừ, đồ…sao chổi…
Tôi bướng bỉnh đổ lỗ lên anh ta, mặc dù lỗi không phải hoàn toàn do anh ta gây nên. Nhưng trong hoàn cảnh của tôi lúc này thì làm sao tôi có thể vá víu vào đâu được nữa, nên mặc xác anh chàng cũng chẳng ưu gì tôi. Tôi cứ cố tình đổ thừa lỗi lên cho anh ta chịu trách nhiệm.
– Nhà cô ở đâu.
– Chung cư C toà nhà Vinper, đường….
– Thôi đủ rồi…Tôi sẽ đưa cô về đó.
– Nhưng tôi không có chìa khoá vào nhà.
– Vậy tôi sẽ tính kế để có chìa khoá cho cô, được chưa ?
Tôi khẽ gật đầu đồng ý, tôi mới chân ướt chân ráo lên Hà Nội được có mấy ngày tất nhiên tôi không hề có kinh nghiệm chút nào cho những chuyện rắc rối này. Vì thế, cố tình đổ lỗi và dồn trách nhiệm cho người khác dù có hơi « nhẫn tâm » thì tôi đành mang tiếc ác. Haha, nghĩ thế, tôi cười thầm trong bụng.
Anh chàng « giám thị » đáng ghét, à không, phải nói là đáng yêu ấy chứ. Anh ta đưa tôi về chung cư, sau một hồi nói chuyện với mấy người ở đó. Anh ta đi ra và vứt cho tôi chìa khoá căn hộ của mình.
– Này nhóc, lần sau thì đừng có hậu đậu nữa, với cả ăn uống đầy đủ vào không lại lăn quay ra đấy.
Tôi đỡ lấy chiếc chìa khoá nhà, hí hửng, cũng chẳng hiểu lí do tại sao anh ta có thể giải quyết mọi việc nhanh thế. Vài câu nói, thế là mấy ông bảo vệ đã ngoan ngoãn đưa chìa khoá nhà cho anh ta. Chả lẽ, anh ta là thánh thần thật sao ? Hừ, mà có lẽ anh ta là tên lừa đảo chuyên nghiệp ấy chứ, nếu không làm sao có thể lấy được chìa khoá dự phòng ở căn hộ của tôi một cách dễ dàng như thế.
Haiz. Xem ra, tôi vừa gặp phải một tên lừa đảo chuyên nghiệp, mà có thể, anh ta cũng chẳng phải « giám thị ». Nghi ngờ quá ! Đúng là sao chổi, mấy ngày đầu chân ướt chân ráo lên thành phố mà tôi đã gặp phải một tên khốn chuyên đi lừa đảo người. Ôi, đúng là số kiếp của Phương Phương !
Tôi cầm chìa khoá và hí hửng vào thang máy để đi lên. Một gã trai mùi rượu nồng nặc cũng đi vào cùng. Tôi khẽ quay đi để tránh cái mùi khó chịu, oi oi cứ bốc thẳng vào mũi.
Tôi đưa mắt nhìn sang, hừ, đúng là tai hại, gã này chính là gã trai hôm trước rủ lòng thương bấm cửa thang máy cho tôi với cái vẻ khinh khỉnh coi thường. Đúng là « oan gia ngõ hẹp » !
Thang máy khẽ chuyển động, ánh đèn nhấp nháy báo hiệu. Tôi bấm tầng 10, anh ta bấm số 26. Tôi nín thở đợi thang máy nhanh thật nhanh để thoát khỏi cái cảnh đứng cạnh tên say xỉn này. Bỗng dưng, có một cái gì đó như bị sững lại. Tôi không thấy thang máy di chuyển nữa, cửa kẹt cứng và tiếng rầm rầm khiến cho chân tôi choạng vạng. Trong khoang thang máy, điện bỗng tắt phụt. Tôi sợ hãi ôm lấy tay vịn và khẽ kêu lên « trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này ».
Như có một ai đó bám chặt lấy chân mình, tôi còn chưa định thần được gì, chỉ thấy gã trai bên cạnh ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy 1 chân của tôi và khẽ rên sợ hãi « Cứu, cứu tôi …. cứu tôi với ! » Tôi tròn mắt, ánh sáng nhập nhoè của bóng điện cũng khiến tôi cảm nhận được anh ta đang run lên từng đợt vì sợ hãi.
Chứng sợ không gian hẹp chăng ? Tôi nghĩ, dù chưa được chứng kiến nhưng tôi đã thấy ở phim ảnh. Tôi một tay nắm lấy phần tay vịn rồi khẽ ngồi sụp xuống, gỡ tay anh ta ra khỏi chân mình. Tôi vòng tay qua và ôm lấy anh ta, kẻ hợm hĩnh ở thang máy hôm trước giờ đang run rẩy như một con mèo bị nhúng nước.
Tôi khẽ vỗ về : Tất cả rồi sẽ ổn thôi, đừng sợ, có tôi ở đây rồi !!!
Khoang thang máy vẫn chòng chành, tôi kêu lên và bấm nút cầu cứu. Vài tiếng chân lao xao ở bên ngoài kèm theo tiếng la hét.
Anh chàng vẫn run lên từng đợt vì sợ hãi và ôm chặt lấy tôi như sợ tôi sẽ bỏ đi mất, và trong ánh đèn lập loè, tôi cúi xuống sát khuôn mặt anh ta, hình như có thứ gì đó… man mát khẽ chạm vào má tôi. Hình như, đó là nước mắt………
Chương 11
Một chàng trai trưởng thành đang ôm lấy chân tôi và khóc nức nở trong thang máy tối om khiến tôi bối rối tới mức chẳng biết làm gì nữa. Tôi càng vỗ về thì anh ta càng khóc to và sợ hãi giống hệt như một đứa trẻ. Những vệt nước mắt khẽ chạm lên má tôi man mát và cái cảm giác của tôi lúc này là mình giống như một…bà mẹ đang nựng nịu đứa con thơ của mình.
Nút báo hiểm cũng chẳng thể hoạt động được, tôi gỡ tay anh ta ra khỏi chân mình để đứng dậy. Nhưng không thể nào bởi chàng trai trưởng thành này đang ôm chặt lấy chân tôi tưởng chừng như không thể nhúc nhích được.
Có vài tiếng nói ở bên ngoài và tiếng đập sầm sầm vào cửa thang máy. Tôi nghe được và kêu lên để mong ai đó nghe thấy tiếng mình để cầu mong sự cầu cứu. Cũng có vài tín hiệu chứng tỏ rằng việc thang máy bị kẹt sẽ được sửa chữa và giải thoát khỏi cái thùng gớm giếc này. Thật may làm sao tôi và anh chàng này vẫn có oxy để thở…nếu không chỉ vài phút nữa chúng tôi sẽ biến thành hai các xác không hồn và trở thành ma để trêu chọc cả khu chung cư này ấy chứ.
Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch, tiếng gõ cũng như tiếng người loáng thoáng rằng hỏi xem trong thang máy có ai không. Tôi kêu lên phản hồi lại và hỏi rằng bao giờ thang máy sẽ được mở được. Tôi kéo người sát lại phía thang máy để nghe ngóng. Hình như, những người ở bên ngoài cũng đang hết sức cố gắng và nỗ lực.
Đèn trong thang máy bốc vụt tắt, không gian tối om. Anh chàng vẫn ôm chặt lấy chân tôi và run rẩy. Tôi mò mẫm đặt tay lên người anh ta, kéo về phía mình và dỗ dành.
– Mọi việc, sẽ ổn thôi, anh cố

Từ khóa: Cô Nàng Hoàn Hảo,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tình yêu cũng có những sự thật tàn nhẫn mà ai cũng phải chấp nhận

Anh là của em

Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

Cậu là ai?

Truyện Yêu Không Hối Tiếc