-Lắm chuyện quá! – Nguyên nhăn mặt liếc xéo Trân.
Trân cười nhăn răng cầu hòa. Nguyên đưa cho cô một sợi dây xích nhỏ, dặn dò:
-Tí nữa đi thì cột cái này vào nó, móc cái khóa này vào chốt thôi. Đi gần gần đây, cấm đi xa.
-Rồi, biết rồi. – Trân chán nản gật đầu cho có lệ.
-Mày làm như cô ấy là con nít không bằng! – Dương nói.
-Kệ tao mày, đi nhanh đi nè! Còn cô, lát nhớ khóa cửa cẩn thận vào đấy.
Nói xong Nguyên và Dương bước lên xe, nổ máy chạy đi. Trân đứng vẫy tay nhìn cho đến khi bóng chiếc xe khuất mất tít từ xa. Cô nhí nhảnh chạy vào nhà, cột dây xích vào cái cổ đầy lông mềm mại của Anvil. Kiểm tra lại cửa sổ, ga điện, Trân yên tâm đi ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận rồi tung tăng dắt con cún yêu đi chơi.
*Địa điểm cắm trại của sinh viên trường Banwa:
Đoàn sinh viên đang lúi húi nhặt những cái lon, bao nilông,…v..v… dọc bờ biển theo bản kế hoạch của Liễu Phi. Một số ít tỏ ra vẻ bực dọc vì phải động tay vào những thứ “dơ bẩn”, nhưng nếu muốn tham gia tiệc thịt nướng thì phải làm thôi.
Hải Thanh lau những giọt mồ hôi trên trán đang từ từ lăn xuống má. Tuy mệt nhưng anh thấy việc này rất thú vị, chưa bao giờ anh phải làm cái công việc dọn rác này cả. Liễu Phi đúng là tổ chức toàn mấy trò độc nhưng ý nghĩa. Thấy khu vực được phân công của mình đã sạch sẽ, Hải Thanh cầm cái bao tải chạy về nơi cắm trại để giao thành quả.
-Liễu Phi, tôi làm xong rồi đây!
-Có sạch không vậy? Tôi ra kiểm tra đấy. – Liễu Phi liếc nhìn Hải Thanh vẻ nghi ngờ.
-Cứ tự nhiên! – Hải Thanh cười.
Liễu Phi đi lại khu vực của Hải Thanh để kiểm tra, đúng là chẳng còn mảnh rác nào. Cô gật đầu rồi quay trở lại trại. Hải Thanh đứng dựa vào một cây dừa khoanh tay trước ngực nhìn cô, nói:
-Thế nào Khối trưởng?
-Cũng được! Không ngờ một công tử của tập đoàn danh giá lại làm việc này thành thạo thế đấy. – Liễu Phi cười đểu.
-Èo…..cậu lúc nào cũng thế, làm như ai là cậu ấm cô chiêu đều không biết nhặt rác ấy? – Hải Thanh nhăn mặt.
-Rồi….rồi….hiểu rồi! Đi rửa tay đi, lát còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc nữa! – Liễu Phi gật gù.
Hải Thanh đi vào lều của mình lấy chai nước suối ra rửa tay. Dùng khăn lau khô xong, anh mở điện thoại lên để kiểm tra. Có 3 cuộc gọi nhỡ của “Mẹ yêu” và một tin nhắn rác. Anh ấn nút gọi lại cho mẹ, sau vài tiếng tút thì bà Anh cũng bắt máy:
-Alo mẹ hả? Lúc nãy mẹ gọi cho con có gì không?
-Cũng chẳng có gì quan trọng đâu con! Con đi chơi có vui không? – Bà Anh dịu dàng hỏi.
-Dạ cũng vui, lúc mẹ gọi là con đang tắm biển với bạn!
-Bao giờ con về?
-Chắc có lẽ là chiều mai thưa mẹ! Thôi, con cúp nhé, con muốn đi dạo biển một chút. Biển ở đây đẹp lắm!
-Cẩn thận nha con!
-Mẹ, con 20 tuổi rồi! – Hải Thanh nhíu mày trước vẻ quan tâm của mẹ như dành cho một đứa con nít.
-20 thì sao, con có lớn cỡ nào thì cũng là nhỏ đối với mẹ. Thôi con đi đi.
-Con chào mẹ!
Bỏ điện thoại vào túi quần, Hải Thanh chui ra khỏi lều đi vòng qua hàng dừa xanh mát. Những tia sáng màu đỏ hồng rực rỡ hiện về xa xa, hơi thở của biển trong lành đầy sức sống phả vào người anh liên tục.
Như mọi ngày, mặt trời trở về bên biển một cách dịu dàng nhất. Hải Thanh đi không biết đã bao lâu, anh cứ đi trong vô thức. Khuôn mặt trầm ngâm lâu lâu ngước nhìn biển rồi lại nhìn xuống hình ảnh người con gái xinh đẹp trong chiếc điện thoại màu trắng. Tay lướt nhẹ trên màn hình để dịch chuyển hình ảnh, Hải Thanh dừng lại khi một bức ảnh hiện lên. Hạ Quyên đứng nhìn hoàng hôn trong một lần đi biển ở nước ngoài, anh đứng từ ban công đã vô tình chụp được.
Đôi mắt nâu của Hải Thanh xót xa nhìn Hạ Quyên đang tươi cười trong ảnh. Nó không còn tươi sáng mà đã nhuộm sắc bi thương rồi.
-Hạ Quyên….? Em ở đâu? Sao chưa chịu quay về cạnh anh?
Hải Thanh ngồi xuống nền cát vàng mịn nhìn xa xăm. Không từ ngữ nào có thể tả được tâm trạng anh bây giờ. Sóng biển như muốn vỗ về an ủi, nhưng anh không quan tâm. Đằng xa, ánh hoàng hôn màu đỏ rực đang lan tỏa ra khắp bầu trời xanh biếc, khung cảnh thật đỗi lãng mạn, đan xen vào đó là nỗi buồn sâu thẳm của một người con trai.
Màn đêm dần buông xuống một cách hờ hững, chỉ còn lập lòe một vài tia sáng của ngày. Hải Thanh cúi mặt thở dài một cái, cũng nên chuẩn bị về thôi.
When you catch me staring
I can’t help it, I just can’t believe you’re mine
When you see me smiling
I can’t hide it, want to take you out all the time
I just want to show you off, show you off, show you off….
Bỗng điện thoại Hải Thanh reo lên inh ỏi, anh liếc nhìn màn hình điện thoại. Đúng như anh đoán, là Liễu Phi.
-Alo!
-Hải Thanh! Cậu đang ở đâu thế hả? Không mau về giúp bọn tôi chuẩn bị bữa tiệc!?? – Liễu Phi nói như hét lên trong điện thoại.
-Được rồi Liễu Phi, nhỏ lại, hạ hỏa, tôi về ngay đây!
-Này, cậu…..
Không để cho Liễu Phi nói thêm gì nữa, anh cúp máy ngay. Đứng dậy phủi sạch cát trên quần, Hải Thanh quay đầu bước đi. Nhưng chỉ mới được vài bước thì có tiếng la vang lên đằng sau lưng anh.
-ANVIL, ĐỪNG CHẠY NỮA, CHÚNG TA VỀ THÔI!!!
Hải Thanh chỉ kịp nhìn thấy một cái gì đó màu trắng chạy lon ton trên cát với một sợi xích nhỏ vừa chạy qua chân anh. Một con cún? Anh định quay ra đằng sau xem có chuyện gì thì một cô gái chạy quá nhanh không kịp dừng đâm sầm vào anh. Hai người lăn ra cát, Hải Thanh lồm cồm bò dậy, cô gái kia cũng thế. Cô cúi đầu nói với Hải Thanh một cách gấp gáp:
-Xin…xin lỗi anh…..tại con cún của tôi…..thành thật xin lỗi!
Hải Thanh phủi cát trên người một lần nữa, định nói không sao, nhưng khi vừa ngẩng mặt lên, anh sững sờ nhìn cô gái đó, đứng hình, môi khẽ mấp máy thốt không nên lời. Cô gái kia thì thấy con cún của mình chạy quá xa, liền nói nhanh:
-Anh không sao thì tốt rồi, tôi có việc gấp phải đi đây! – xong cô chạy biến một cách nhanh chóng mặt.
Khi cô gái đã chạy khuất, Hải Thanh mới hoàn hồn. Đó chẳng phải là…..? Anh chạy theo con đường mà cô gái đó vừa biến mất, ngó xung quanh tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ toàn là đá, hàng dừa và cát. Dấu chân nhỏ nhắn bị cát phủ dần lên do gió. Không bóng dáng một ai, không còn tiếng vọng. Sao lại thế được? Rõ ràng là cô ấy mà!? Mái tóc đen nhánh suông mượt gợn nhẹ nhàng, đôi mắt màu đen hút hồn với đôi môi mỏng manh nhỏ xinh ấy….. Là người giống người sao? Hải Thanh cứ chạy đi tìm khắp nơi, đến khi trời tối hẳn. Anh thở hắt ra vì mệt, rồi bỗng hét lên:
-HẠ QUYÊN! LÀ EM ĐÚNG KHÔNG?
-HẠ QUYÊN, EM RA ĐÂY ĐI, ĐỪNG CÓ TRỐN ANH!
-HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!
Hải Thanh cứ gọi mãi, nhưng chẳng có tiếng trả lời. Anh ngồi phịch xuống đất, suy nghĩ về cô gái kia. Giống đến như thế thì làm sao mà người giống người được, mà cũng có thể vì trời khá tối mà. Hải Thanh đã bị ám ảnh bởi Hạ Quyên quá nhiều, anh đặt tay lên ngực thở đều đặn lại. Chuông điện thoại reo lên lần nữa, anh không buồn bắt mà thẫn thờ đứng lên bước đi, bóng dáng lạnh lẽo khuất sau những tảng đá. Biển vùi lấp những vết lõm trên cát do dấu chân của Hải Thanh để lại. Từ xa vẫn có thể nhìn thấy được dáng vẻ cô đơn của một chàng trai lặng lẽ bước trên biển, khung cảnh sầu não tạo nên mộ