Hôm nay là giỗ mẹ tôi, mặc dù bác gái một mực bắt tôi cho bác làm vài mâm cỗ nhưng tôi vẫn xin từ chối. Như thế sẽ phiền bác lắm. Tôi đi vào phòng mình để thay đồ, định mua một vài cành hoa ly mẹ tôi thích rồi đi thăm mộ bà, sau đó sẽ về cô nhi viện.
Ông chủ tiệm cơm hôm nay cho phép tôi nghỉ một ngày, ông biết hoàn cảnh của tôi. Ở đây việc làm của tôi là rửa bát, vì chỉ mới 13 tuổi nên ông chủ không cho tôi làm những việc nặng nhọc này nọ, ấy thế mà lương tháng 800 nghìn, cũng tạm chứ nhỉ? Cúi đầu chào ông, tôi và Dương đi tà tà ra shop hoa Mai Chi, vẫn còn sớm mà.
-Bọn em chào chị!
-Ô, Dương và Nguyên! Hôm nay ngọn gió nào đưa tôm đến nhà rồng thế?
Chị Chi là chủ của shop hoa Mai Chi, chỉ mới 19 tuổi thôi. Tôi cười:
-Sai rồi chị ơi, phải là rồng đến nhà tôm chứ!
-Không thích, mấy đứa nhỏ hơn chị thì phải là tôm!
-Thôi nào, được rồi! – Dương lên tiếng.
Ngồi chơi một lúc, tôi quay sang nhìn những cành hoa ly trắng muốt tỏa hương ngào ngạt. Tôi cứ ngắm chúng mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chị Chi vang lên:
-Nguyên này, cho em!
-Dạ?
Chị Chi đưa cho tôi một bó hoa ly được gói rất đẹp bằng giấy bọc trong suốt. Ừ nhỉ? Chị cũng biết về chuyện của tôi, mà sao chị biết? Tại thằng khỉ nhiều chuyện TRỊNH VĂN DƯƠNG chứ ai! Cái tật nhiều chuyện không bỏ.
-Hôm nay là giỗ mẹ em đúng không? Cầm đi!
-Em…cảm ơn….nhiêu vậy chị?
-Tiền bạc gì, coi như quà chị viếng mẹ em luôn. Với lại em cũng chỉ mới lớp 8, tiền đâu ra nhiều! Gửi lời thăm của chị nữa nhé!
Tôi nhìn chị Chi một cách biết ơn nhất. Chị tốt quá! Lúc này Dương mới thò đầu vào:
-Nguyên, xong chưa?
-Rồi, tao xong ngay đây! – Tôi nói với Dương rồi quay qua chị Chi – Em cảm ơn chị nhiều lắm!
-Gì mà khách sáo vậy? Hai đứa như em trai chị thôi, với lại, em cũng thường giúp chị bán hoa mà.
-Hìhì. Thôi em đi nhé, tạm biệt!
-Đi cẩn thận nha!
Tôi khoác vai Dương đi khỏi shop hoa Mai Chi, vẫy tay chào chị Chi. Băng qua con phố đông đúc người qua lại, tôi ôm bó hoa ly trong tay mà sao thấy vui quá. Chẳng mấy chốc, tôi và Dương đã đứng trước ngôi mộ của mẹ tôi được làm một cách vô cùng giản dị. Tôi thắp nén nhang cho bà, khẽ mỉm cười:
-Mẹ ơi, con đến rồi đây! Mẹ có nhớ con không? Dương cũng đến này.
Dương quỳ xuống cạnh tôi đặt bó hoa ly xuống:
-Con chào bác!
Bọn tôi ngồi nhổ cỏ dại xung quanh ngôi mộ, dọn lại tất cả một cách sạch sẽ. Lau đi những giọt mồ hôi do những nàng nắng phá phách nghịch ngợm, Dương ngồi bệt xuống đất nghỉ mệt, tôi cũng làm theo. Bỗng Dương lên tiếng:
-Lâu quá ha mày!? Mới đó mà đã gần 6 năm tao làm bạn mày.
-Hì.
Tôi không đáp mà chỉ cười. Tâm trí tôi lúc này đang lơ lửng giữa những kỉ niệm ngày xưa.
====================================================
====================================================
Trân im lặng lắng nghe câu chuyện của Nguyên. Đằng sau cái điệu bộ luôn vui tươi trẻ con kia là một nỗi buồn khó phai.
-Sau đó hai anh về cô nhi viện như thế nào?
Nguyên im lặng, mắt nhìn thẳng ra biển một cách xót xa….
-Cô nhi viện bị cháy!
-Hả? – Trân kinh ngạc nhìn Nguyên.
-Lúc tôi với Dương đến, nó chỉ còn là một đống đổ nát tro tàn. Hỏi thăm những người gần đó thì cô nhi viện bị cháy vào cái đêm trước ngày giỗ mẹ tôi, mấy đứa trẻ con và cô Thu đều đang nằm trong bệnh viện. Tôi tức tốc chạy ngay đến bệnh viện thành phố. Khi đó, cô Thu gắng gượng nói cho tôi biết. Vì thiếu hụt tài chính lo cho bọn trẻ, cô Thu đã liều đi vay nóng một bọn cho vay nặng lãi, đến hạn cô không chuẩn bị đủ tiền, chúng tức giận đập phá đồ trong nhà rồi phóng hỏa.
-Sau….sau đó….thế nào?…. – Mắt Trân dần nhòa đi bởi một thứ nước trong suốt long lanh.
-Vừa nói xong, cũng là lúc cô ấy mất, bé Linh, thằng An, thằng Tâm do vết phỏng quá nặng nên cũng mất vài ngày sau đó! Một vài đứa khác được cứu sống thì sau này cũng được nhiều người đến nhận nuôi…….. Sự mất mát quá lớn nên tôi bỏ nhà Dương ra đi, sống vật vờ từng ngày. Tôi gặp được một người đàn ông, ông ta dẫn tôi về nuôi và dạy tôi võ thuật, sau này tôi mới biết ông ấy là một tên trộm lẫy lừng. Tôi yêu cầu ông ấy dạy cách trở thành một tên trộm tài giỏi như ông. Mọi thứ tôi có được ngày hôm nay, một phần do tài sản ông để lại, một phần là năng lực tôi học được. Năm 18 tuổi tôi trở về nhà Dương. Nó và hai bác đều rất mừng khi thấy tôi, bác gái khóc nhiều lắm. Họ không trách cứ tôi điều gì cả. Sau đó tôi quyết định ra bãi biển này cư trú và làm cái nghề đạo chích đến bây giờ. Chỉ có thằng Dương là biết nơi tôi ở, nó cũng trở thành một bác sĩ giỏi như ba mẹ mình! Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, ban ngày vui chơi, ăn ngủ, đêm đến thì đến những gia đình giàu có trộm rồi đến những khu ổ chuột phân phát cho người nghèo, mọi thứ vẫn cứ lặp lại như thế cho đến khi tôi gặp cô.
Trân không nói được lời nào, cô đang cố gắng ngăn dòng nước mắt chảy ra. Thật không ngờ cái con người suốt ngày trêu chọc ức hiếp cô lại có một quá khứ đau buồn đến thế.
Nguyên kéo Trân lại gần sát mình, đặt đầu Trân lên vai, cậu nhẹ nhàng nói:
-Sao lại khóc? Cô thương hại tôi à?
-Không…..tôi có khóc đâu….. – Trân nói cứng, nhưng thật sự….cô đã khóc mất rồi.
-Hì, thôi nào! Tôi vẫn sống tốt đấy thôi!
Nguyên dựa đầu vào đầu Trân, cậu thấy bình yên lắm! Nhắm mắt lại để tận hưởng làn gió đêm mát rượi, một giọt nước từ mắt Nguyên lăn xuống. Cậu tự nhủ chỉ khóc lần này nữa thôi……sẽ cố gắng khóa chặt cái quá khứ kia để có thể tiếp tục thẳng tiến lên phía trước…………….chỉ khóc một lần này nữa thôi……
Trân và Nguyên cứ ngồi như thế, cho đến khi cảm thấy không thể chống lại cơn buồn ngủ nữa. Trân không muốn đi mà bắt Nguyên cõng cho bằng được, cậu miễn cưỡng ngồi xuống cho Trân leo lên lưng mình.
-Này, sao cô nặng thế hả?
-Nặng gì? Tôi mảnh mai thế này cơ mà.
-Nặng như heo ấy!
-Dám nói tôi thế hả? Chết nè!
Trân đưa tay véo hai má của Nguyên. Cậu la oai oái, Trân thì phá lên cười thích thú. Thả Trân phịch xuống giường, Nguyên giả vờ đấm đấm vào vai mình vì mỏi. Cậu ra ngoài mở hai món quà ra, Trân thấy thế thì không thèm ngủ nữa mà đi theo Nguyên. Nguyên mở món quà màu xanh của Dương trước. Là một đôi khuyên tai và một sợi dây chuyền được mạ vàng, mỗi thứ đều có đính thêm viên kim cương sáng lấp lánh. Nhìn là biết đồ đắt tiền rồi, còn kèm theo 1 tờ giấy nhỏ nữa:
“Sinh nhật vui vẻ, dành cho mày và vợ mày sau này”
Nguyên cười khi đọc xong dòng chữ ngắn ngủi ấy. Cậu lấy điện thoại ra nhắn cho Dương tin nhắn cảm ơn. Chưa đầy 5 phút sau đã có hồi âm:
“Nhớ giữ kĩ đấy, không là tao chém mày!”
“Biết rồi, làm bác sĩ mà thế đấy hả? Thôi G9!”
Gửi xong tin nhắn, Nguyên lại cười, đeo một cái khuyên tai và sợi dây chuyền lên. Đến lượt món quà màu vàng của Trân, Nguyên cảm thấy hồi hộp thế nào ấy. Tay cậu run run tháo cái dây nơ trên món quà ra, Trân ngồi nhìn càng làm cậu rối hơn. Chiếc hộp được mở ra….. Nguyên nhăn mặt liếc Trân:
-Vậy là sao?
-Là vậy đó! – Trân cười nhăn răng.
Món quà của Trân là một con khỉ nhồi bông, mặt nhìn rất chi là…..gian. Trân nhắc Nguyên:
-Mặt như