Cô Dâu Bỏ Trốn - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Cô Dâu Bỏ Trốn (xem 11547)

Cô Dâu Bỏ Trốn

ở một nụ cười. Nhưng người đàn ông mà Vân yêu không thuộc tầng lớp của Vân. Anh ta sinh và ra lớn lên trong một gia đình quý tộc, đã quen sống sung sướng, có người hầu kẻ hạ và anh ấy lại là người có nhiều tham vọng muốn khách sạn của gia đình vươn xa khắp nơi.
Vân càng ngẫm nghĩ Vân càng thấy mình không xứng đáng với Duy. Gia đình của Duy gặp khó khăn, Vân chỉ biết đứng giương mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. Vân bất lực vì Vân không đầy đủ trí tuệ, tài chính để làm một cái gì đó cho Duy. Sự an ủi, những câu hỏi han và lo lắng liệu có đủ cho Duy vào lúc này.

Đúng là không thể đủ được, anh ấy dù không bỏ Vân nhưng trong lòng của anh ấy lúc nào cũng không yên, vẫn có một khoảng trống mà Vân không thể nào bù đắp được. Duy là một người đàn ông yêu công việc và yêu sự nghiệp của mình.

Nước mắt tủi hờn của Vân chảy ra ướt đẫm cả gối. Vân hận mình vô dụng và không xứng đáng với Duy. Nỗi lo lắng sẽ mất Duy ngày càng lớn dần lớn lên trong lòng của Vân. Vân hãi tất cả mọi thứ, bây giờ chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng làm cho Vân giật mình.

Có tiếng gõ cửa nhẹ. Vân sũng nước nói.

– Mời vào…!!!

Bà Jenny dịu dàng bước đến giường của Vân. Bà âu yếm và lo lắng hỏi.

– Có chuyện gì hay sao mà trông con buồn thế…??

Vân ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn bà Jenny. Vân ấp úng nói.

– Không có gì quan trọng đâu bác…!!!

Bà lau hai dòng lệ vẫn còn vương trên má của Vân. Bà trách yêu.

– Đừng dấu bác làm gì. Có phải ai đó vừa nói những điều làm cho cháu buồn đúng không. Có phải là do Duy…??

– Dạ…Không phải là do anh ấy đâu ạ. Chỉ là tự nhiên cháu thấy buồn nên rơi lệ vậy thôi…!!!

Bà Jenny nhìn thật sâu vào đôi mắt chứa đầy nước của Vân. Bà kéo Vân vào lòng, đôi bàn tay vòng ra phía sau lưng của Vân. Giọng của bà hiền từ như một người mẹ.

– Con gái ngốc. Có chuyện gì thì phải nói ra chứ, đừng có cố dấu ở trong lòng. Bác biết là cháu đang nhớ đến Duy và lo lắng cho nó. Nhưng cháu không phải phiền lòng đâu vì Duy là một chàng trai mạnh mẽ và tài giỏi nó có thể tự lo được cho mình. Cháu phải cố mà ăn và vui cười nhiều vào nếu không đến lúc nó về nó lại trách bác vì đã không khuyên nhủ và chăm sóc cho cháu chu đáo…!!!

Vân nhắm mắt lại, ở bên bác Jenny. Vân cảm thấy ấm áp, một tình thương bao la như lòng biển đang sưởi ấm con tim nhức nhối của Vân. Vân ngập ngừng hỏi.

– Bác…bác có biết là trước kia anh Duy từng yêu một cô gái tên Đào không…??

Bà Jenny đẩy nhẹ người của Vân ra. Bác mỉm cười nói.

– Có phải lúc nãy cháu đi gặp con bé đó và nó đã nói những lời khiến cho cháu tổn thương đúng không…??

Bà Jenny thật tinh ý và nhạy cảm, dù chỉ là với một biểu hiện nhỏ nhất bà cũng nhận ra. Vân đành gật đầu xác nhận.

– Vâng. Lúc nãy cháu vừa mới đi gặp chị ấy…!!!

Bà Jenny vuốt mái tóc mây của Vân. Bà đều đều nói.

– Cháu đừng để ý đến con bé ấy làm gì. Ngày trước Duy yêu nó nhưng bây giờ trong lòng của Duy chỉ có cháu mà thôi. Chẳng lẽ cháu không nhận ra được điều ấy…!!!

Vân rơi lệ, con nhỏ tủi thân vì mặc dù là Vân biết Duy yêu Vân thật lòng nhưng Vân đang buồn vì không thể giúp được gì cho Duy. Bà Jenny tinh ý động viên Vân.

– Có phải là cháu đang buồn vì không thể làm gì được cho Duy đúng không. Cháu cũng giống như bác về mười mấy năm về trước. Lúc đó bác là một cô gái nghèo làm nhân viên phục vụ của khách sạn. Ông John đã theo đuổi bác, bác mặc dù yêu ông ấy nhưng bác mặc cảm tự ti vì gia cảnh của bác quá nghèo bác sợ không xứng với ông ấy và sợ ánh mắt dèm pha của mọi người.

Nhưng tình yêu đã chiến thắng tất cả, một người đàn ông có tự trọng và có nghị lực luôn luôn đi lên bằng chính đôi tay và dựa vào chính khả năng của mình. Nếu như trong lúc khó khăn này Duy bỏ cháu để chạy theo Đào thì chính bác sẽ từ nó và không bao giờ nhận nó làm con nữa. Cháu đã yên tâm mà thôi khóc và có thể cười lên được chưa…!
Ngay sau khi biết Đào đi lấy chồng, Vũ đã choáng váng đau khổ, lại một lần nữa con tim của Vũ tan nát. Vũ lắc đầu không ngờ số của Vũ lại sinh vào đúng ngôi sao xấu như thế.
Ngồi một mình trong quán rượu, Vũ ước tất cả mọi thứ xảy ra với Vũ chỉ là mơ mà thôi. Chén rượu trên môi của Vũ bị Hoa giật lấy, Hoa trách móc.

– Tại sao anh lại uống rượu say…??

Vũ đứng phắt dậy, nỗi kinh ngạc thể hiện trên khuôn mặt và trong ánh mắt của Vũ. Vũ dụi mắt đến hai ba lần, Vũ lắp bắp.

– Cô…cô là ai…?

Một nụ cười mở rộng trên khuôn mặt của Hoa.

– Tất nhiên em là Hoa rồi…!!!

– Không…không thể có chuyện đó được. Hoa…Hoa đã… đã chết rồi…!!!

– Đúng…đúng Hoa đã chết rồi, nhưng em chỉ là một hình ảnh khác của cô ấy thôi…!!!

– Em…em nói gì anh không hiểu…!!!

Hoa mỉm cười thật tươi, bàn tay mềm mại dịu dàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Vũ.

– Anh ngốc vừa thôi, anh nghĩ người đang đứng trước mặt của anh đây là ai…??

Vũ choáng váng, Vũ cảm tưởng Vũ vừa bị say sóng. Không, không tất cả những hình ảnh này chỉ là mơ mà thôi. Cô…cố ấy đã chết trên ta tay của mình, chính mình đã khóc than cho cô ấy và cũng chính mình đã đào huyệt mộ chôn cô ấy. Có phải do mình quá nhớ thương cô ấy, mình đang say nên mình mới tưởng tượng ra hình bóng của cô ấy. Nhưng sao mình còn nói chuyện với cô ấy, không, không, mình đã bị điên rồi sao.

Vũ ôm đầu ngồi xuống, cố gắng mở mắt ra. Lúc này trong lòng của Vũ thật mâu thuẫn, một mặt Vũ muốn hình ảnh kia biến mất, Vũ không muốn đau khổ tưởng tượng ra Hoa nữa, nhưng một mặt Vũ muốn hình ảnh của Hoa mãi đứng đó đừng bao giờ tan biến.

Hoa ngồi xuống cạnh Vũ tự rót cho mình một ly nước. Hoa ân cần.

– Anh…anh không có gì cần nói với em hay sao…??

Vũ tái hết cả mặt, mồ hồi rịn ra đầy trán, đôi môi mấp máy, trái tim của Vũ cảm tưởng sắp nổ tung.

– Cần…cần hỏi gì…??

Đôi mắt của Hoa thật trong và thật đẹp. Cô ấy đang nhìn thẳng vào mặt của Vũ. Bàn tay xoa nhẹ lên mặt, lên tóc và lên đôi môi run rẩy của Vũ. Cô ấy cúi xuống, một nụ hôn nhẹ lên má, lên mũi, lên tóc, lên trán và lên môi của Vũ. Vũ bàng hoàng tỉnh mộng, đây không phải là mơ mà là thật.

Vũ buông rơi cơ thể xuống đất, khuôn mặt của Vũ tái xanh. Vũ lắp bắp.

– Cô…cô là ai…??

Nước mắt của Hoa chảy ra.

– Em…em là Hoa đây…!!!

Vũ gào lên.

– Cô có biết Hoa chết rồi không, chính tay của tôi đã chôn cô ấy…!!!

Mặt của Hoa đầy lệ, Hoa đứng lên, bàn tay nắm lấy bàn tay của Vũ. Hoa lôi Vũ dậy. Hoa giục.

– Anh…anh có muốn đi gặp mặt bố của em không…??

Vu choàng tỉnh nói nhanh.

– Được. Tôi muốn chứng thực cô là ai…!!!

– Đi thôi…!!!

Cả hai dìu nhau rời khỏi quán. Trên đường đi, Vũ lái xe suýt mấy lần đâm vào người đi đường, Vũ không tài nào chịu đựng được biến cố xảy ra vừa rồi, ngay cả việc nhìn cô gái ngồi bên cạnh Vũ cũng không dám.

Vừa nhìn thấy cánh cổng bằng sắt trước mặt, Vũ tắt máy xe. Cơn chấn động, làm cho trái tim của Vũ như muốn tan ra từng mảnh, bàn tay run rẩy làm Vũ không tút nổi chiếc chìa khóa xe.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 14/03/2017 Thứ Ba ngày của 12 cung hoàng đạo

Hoa Hồng Xứ Khác

Chồng thường xuyên ú ớ kêu trong mơ: “Nhiều máu quá” và phép thử khiến vợ bủn rủn chân tay khi chồng thú nhận sự thật

Hành trình tình yêu

Only You