– À….. không……. không…. Coi như tôi chưa nói gì…
………………
………………….
Và thế là chúng tôi cũng đến được sân bay …
Khi đến sân bay , xe dừng lại . Dương đi ra và tôi cũng đi ra , sau đó thuộc hạ của Dương vào xe chắc là đi gửi hay đi về…..tôi cũng không biết……… Chỉ biết là tôi lóc cóc đi theo Dương…… Còn các thuộc hạ mặc áo đen của Dương thì đi theo chúng tôi
– Dương…. à! ( Tôi chạy lên chỗ Dương và nói nhỏ nhẹ )
– ……. ( Dương không nói gì có lẽ là đang nghe tôi nói )
– Chúng ta…… đi khoang bình dân được rồi…… Khoang V.I.P đắt…
– CÂM! ( Chưa nói hết câu Dương đã chặn họng tôi rồi )
– …… ( Tôi im ỉm )
– Đến chưa ? ( Dương hỏi tên thuộc hạ )
– Dạ ! Thưa cậu ! Đến rồi ạ ! Mời cậu và tiểu thư lên máy bay
Sau đó Dương đi trước……. Tôi l gx thững đi sau…
Bỗng…. Dương đi đến chỗ tôi , vòng tay qua eo tôi… Ôm tôi nhè nhẹ và cả hai đứa cùng bước đi. Mặt tôi đỏ bừng
– Im lặng đi ! ( Dương ghé sát vào tai tôi mà nói )
– …….. ( Tôi chắc chắn là đang có chuyện gì nên cũng im lặng )
– BỎ- TAY – RA! ( Bỗng 1 tiếng gằn giọng ghê gớm phát ra làm tôi nổi da gà …. Quay mặt ra đó chính là Thái Minh )
Thái Minh đang đưng gần chúng tôi và nhìn chúng tôi 1 cách đáng sợ
– Tại sao tao phải bỏ ? ( Dương nhếch mép )
– Mày nói lại 1 lần nữa xem ! ( Thái Minh buông 1 cấu nói . Câu nói đó báo hiệu dường như 1 điều gì đó sắp sảy ra )
– Thôi đi Thái Minh à! Chúng tôi có việc bận ! Anh có thể thông cảm không ( Tôi lạnh lùng nhìn Thái Minh )
– Cút ra khỏi mắt tôi ( Thái Minh nhìnt ôi và hờ hững quay đầu ……. măt tôi long lanh – Trong lòng tôi cảm thấy đau quá )
– Đi thôi ! ( Dương nhếch mép – vấn ôm eo tôi và dẫn tôi đi )
– …………… Sao máy bay này ít người thế ?????!! Đây là khoang V.I.P à ? Không được đâu …. blabla ….. ( Tôi ngồi trong máy bay mà cứ khua chân múa mép suốt )
– Máy bay riêng ( Dương nhăn mặt nói )
– Hả?? Máy….. máy bay riêng sao ?!
– Ngậm miệng lại đi ! Đau đầu quá ! ( Dương nói )
– CÁI GÌ?Tại sao tôi lại phải ngậm miệng cơ chs ( Tôi gân cổ cãi )
– Nói lại !
– À không không ! ( Tôi lắc đầu quầy quậy )
sau đó tôi chìm vào giấc ngủ ….. Đây là 1 chuyến đi dài. Nghe nói phải mất 20 tiếng để đến nơi… Tốt nhất là ngủ để đốt thời gian
…. * * *
……. Tỉnh dậy…..
– Hả ? Mình đang ở đâu thế này !?
– Canada ! ( Giật mình chồm người dậy , tôi thấy Dương nhắm mắt ở ghế so-fa nói )
– Hả ? Đến rồi à ! Mà chỗ này là chỗ nào thế ???!!!!
– Khách sạn !! ( Dương nói 1 câu mà tôi suýt lắn xuống đất )
– Hả ???? Khách sạn sao ? Tại sao lại ở khách sạn ??? Tại sao tôi và cậu lại chung 1 phòng thế này ? Nhà cậu giàu thế sao khôgn thuê hai phòng ? ( Tôi vừa nói vừa “múa )
– IM!
…….
Sau đó tôi vội vơ lấy cái chăn…. và quấn quanh người
Chết cha ! Mình lỡ quấn chăn chặt quá rồi …… ôi ôi….. Không cựa quậy nổi
Hự…… Hự….
Tôi cố gắng , cố gắng đứng lên
– ối Ối !!!
Người tôi sắp bị lăn ra khỏi giường trong tình thế chăn quấn chặt thì tôi chuyển sang tình thế là được Dương đỡ và tôi đã an toàn ^^
Tôi mở to mắt nhìn Dương … ĐÊsn bây giờ thì người tôi đã mất cảm giác hoàn toàn
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Dương…… Tim tôi đập thình thịch tình thịch bất chấp nhịp điệu… Mặt tôi bắt đầu đỏ bừng
Dương thì không biểu cảm . Mắt nhìn tôi không chớp
Từ từ từ từ….. Dương cúi mặt tiến sát mặt tôi… Tôi chưa kịp ngăn cản thì Dương nói
– ĐỪng…. ! Xin – em !
– ….. ( Tôi im lặng )
3mm , 2mm , 1mm
THÌNH THỊCH ! THÌNH THỊCH !
Dương nhắm mắt lại và nhẹ nhàng trao tôi nụ hôn
Tôi cũng nhắm mắt lại
Hồn tôi đang bay lơ lửng ở đâu đó , tôi không dám mở mắt… Tôi cảm thấy khó thở. Trời ơi !
Dương từ từ ngẩng đầu lên ,tôi mở mắt , Dương nhìn tôi
– cảm ơm…. ! ( Dương nhje nhàng nói )
Tim tôi bỗng xao động . DƯƠNG NHẬT LINH ! Mày bị làm sao thế này , mày có phải là Lương Oải Hương đâ . Trời ơiiii
– Hự hự…. ! Cậu làm ơn giúp tôi thoát ra khỏi cái chăn này… ( Tôi nhìn Dương cầu cứu )
Dương từ từ đặt tôi xuống đất , sau đó quay tôi và cái chăn dần tuột ra
– Phù ! trời ơi nóng quá ! Nóng quá ! ( Tôi nhảy cẫng lên vì nóng )
Tít Tít ( Dương bật điều hòa )
Tôi nhìn từng hành động của Dương , Dương quan tâm tới tôi như vậy sao ?
Chương 100
Tôi im lặng …… mặt thoáng đỏ…
– Cảm ơn ! ( Tôi nói nhỏ )
– Mệt rồi ! Ngủ đi ! ( Dương nói )
– Nhưng…..
– Tôi ngủ ở sofa…… Vì vừa sang đây , thủ tục mua nhà đang hoàn thành nên phải ở tạm đây….. Sáng mai sẽ dọn đi. Còn nữa, khách sạn hết phòng rồi… ( Dương vừa nói vừa tiến đến sofa ngả người xuống )
Tôi thì vẫn đứng đó từ nãy , theo dõi từng cử chỉ hành động của Dương… Tim tôi bỗng loạn nhịp . Cái gì thế này ??!!!!
– Ngủ đi ! ( Dương lên tiếng làm tôi giật mình )
– Ô cê ô cê !Tôi ngủ đây ( Nói xong tôi nhảy phóc lên giường và khò khò luôn )
• * *
…….. Sáng hôm sau
– Oáp ! Ngủ ngon thật ( Tôi vươn vai đón ngày mới…. )…….- Ôi ! giật cả mình! ( Bỗng tôi giật mình khi thấy Dương đang ngồi ở sopha nhìn tôi chằm chằm )
– 20 phút nữa trả phòng… Chuẩn bị đi
– Ờ… Mà anh ra ngoài để tôi làm vệ sinh cá nhân , 10 phút thôi ( Tôi ái ngại )
Dương ái ngại và đi ra ngoài
Sau 10 phút , tôi làm vệ sinh cá nhân xong , tôi bắt đầu sửa soạn hành lí
– Đi thôi ! ( Bỗng Dương đi từ ngoài vào và nói )
– Hở !? Đi đâu ?? Tôi vẫn chưa sửa soạn đồ …
Chưa kịp nói xong Dương kéo tay tôi đi luôn và thuộc hạ của Dương bắt đầu vào sắp xếp đồ
Dương và tôi đi ra xe
Tôi im lặng và không dám hỏi rằng sẽ đi đâu
……
Dương đèo tôi đi xung quanh ngắm cảnh ở Canada . Tối há hốc mồm , mắt tròn xoe nhìn quang cảnh như thiên đường ở nơi đây
Sau đó