- Em nhớ số anh chưa?
- Đồ quỷ,số anh em không nhớ thì em nhớ số của ai? Em đi nhé, nhớ ăn uống đầy đủ, em về mà sụt kí nào là chết đấy…
Mình xin phép bố mẹ A nắm tay A ra xa một đoạn, rồi khẽ nhẹ nhàng ôm A…
- Em à anh sẽ nhớ em nhiều lắm, heo ngố
- Em cũng nhớ anh lắm
A ôm mình thật chặt, và mình có cảm giác rằng một bên vai của mình đã ướt, ướt bởi những giọt nước mắt của A…
Và rồi mình cũng vậy, một giọt, hai giọt rồi ba giọt nước mắt khẽ lăn trên gương mặt của mình, khẽ lấy tay chùi đi những giọt nước mắt ấy…
- Anh khóc đấy phải không đồ ngố?
- Làm gì có
- …
Khẽ siết mạnh em hơn, cứ như vậy…mình và A ôm nhau, không gian như chỉ còn lại hai đứa…
Không gian như dành riêng cho hai đứa, không một lời nói, không một cái hôn…chỉ là một cái ôm…nhưng một cái ôm sâu lắng, một cái ôm nhẹ nhàng nhưng nó chứa đựng biết bao cảm xúc…
- Anh yêu em…
- Em hạnh phúc lắm… đã lâu lắm rồi mới nghe chồng nói đó chồng ngố…
- …
- Đừng khóc nữa nhé, tim anh đang nhói lên đây này, một giọt nước mắt của em là một giọt máu trong tim anh đấy ngốc ạ…
Khẽ hôn lên đôi mắt của A…Yêu…yêu em…và yêu em…
Rồi A và mẹ vào trong chuẩn bị đi…mình thừ người ra…một bàn tay đặt lên vai.
- Mạnh mẽ lên con trai, bây giờ con là chỗ dựa của A, đừng làm chú thất vọng nhé…
- …
- Về nào…
P kéo tay mình về, chú H đã đợi sẵn…
Mọi người về đến nhà, mình và P ở lại thêm một đêm nữa thì hôm sau ra sân bay về quê…
Nhưng đêm hôm đấy…mình không ngủ được…khẽ mở cửa phòng A…vào phòng A…
Đây…nơi đây này…vẫn còn dư âm hương vị của em…vẫn còn phảng phất đâu đây mùi hương của em…em à…trái tim của anh đang bị chia hai…anh biết làm sao đây hả em? Anh đã phụ lòng của em rồi…
Khẽ tiến đến giường A…nhẹ nhàng nằm lên, cảm giác tựa như A vẫn nằm cạnh, cảm giác như A vẫn đang cười đùa với mình…bỗng…chuông điện thoại kêu lên…một số lạ
- Anh àh, em sang đến nơi rồi, chiều h e phải khám và bây giờ đang ở bệnh viện, ở đây bệnh viện đẹp lắm…có cả giường ngủ và phòng khách blah blah blah…mà mãi hôm sau mình mới biết đó là bệnh viện khách sạn 5 sao.
- Em nhớ anh lắm, ở nhà ngoan nhé chồng yêu…Em mệt em ngủ tí nhé…
- Ngủ ngon nhé em…
Gác máy, lòng vẫn bồn chồn…”ở nhà ngoan nhé chồng yêu” mình vẫn luôn bị day dứt bởi câu nói đấy của A…
A phụ tình em rồi…bỗng nghe tiếng mở cửa…
Là P…
- A ở đây à…
- Uhm
- A đừng uhm với em…lạnh lùng lắm…
- Uhm…
- …
Khẽ tiến đến mình, mình vội đứng dậy và đi ra ban công hút thuốc…
- Anh tránh né em sao…
- Mình dừng lại nhé.
- …
Khẽ rít hơi thuốc…rồi mình nghe tiếng nấc.
***
Góc phố đã biết có những bước chân người qua
Nhưng sao nay bơ vơ em có nơi nào về lại lúc xưa
Đưa đôi chân đi quên mau cơn đau mang theo sau nỗi nhớ
Vì đã lỡ phá tan ước mơ…
Khẽ rít lên hơi thuốc…P nấc ngày một to tiếng hơn…bồi hồi mình quay lại…
- Em sao vậy…
P vẫn không nói gì và cứ nấc lên…mình bỏ điếu thuốc, khẽ tiến đến P…
- Nín đi nào… có chuyện gì nói anh nghe…nói nhỏ thôi nhé, nhỡ bố A nghe được thì khổ…đợi anh tí.
Rồi mình tới kiểm tra xem còn ai không, sau đấy chốt cửa lại…
Tiến lại giường ngồi cạnh P…thấy trên tay P cầm một chiếc hộp nhỏ…P vẫn khóc…
Mình nhẹ nhàng ôm P…
- Anh xin lỗi, chỉ là anh thấy rằng mình không nên như thế này nữa
- Anh độc ác lắm anh biết không
- Uhm…
- Anh là thằng khốn nạn anh có biết không?
Điều mình bất ngờ là lúc đó mình đã thốt lên một câu, một câu nói mà đến bây giờ mỗi khi nhớ lại mình vẫn cảm thấy mắc cười…
- Làm thằng khốn nạn không phải dễ em àh…
- Anh còn nói được như vậy sao…
P bỗng nín bặt đi và nhìn mình chăm chú…
- Uhm, mỗi người đều có một định mệnh riêng, và có thể người đó sẽ bị gán là thằng khốn nạn…nhưng làm thằng khốn nạn không phải dễ đâu em àh…anh yêu em, anh yêu A…anh không biết, anh là thằng khốn nạn, và anh chấp nhận điều đó…anh xin lỗi, nhưng có lẽ mình nên dừng lại em nhé…
Mình dứt khoát…P chỉ im lặng cúi đầu xuống và nấc lên…
- Em hãy đi tìm một người, một người mà có thể luôn làm cho em hạnh phúc, có thể luôn làm cho em cười…đừng đứng giữa một ngã ba như thế này nữa…
- Anh biết em yêu anh lắm không?
- Anh không mang lại hạnh phúc cho em được đâu P àh…
- Hãy cho em bên anh chăm sóc anh như một người bạn cũng được, đừng bắt em xa anh…nhé anh
- P àh…
- Nhé anh…được không hả anh?
- Anh…
- Vậy là anh đồng ý rồi nhé…
Mình không hiểu tại sao P lại như vậy, nhưng đến sau này mình đã hiểu và mình đã nhận ra P đối với cuộc sống của mình như thế nào…
- Anh cầm lấy…
P đưa chiếc hộp nhỏ cho mình…
- Cái gì đây?
- Anh mở ra đi…
Một chiếc nhẫn…
- Em mua…?
- Lúc em bảo em đi vào WC…
- A và anh cũng có đeo nhẫn cặp rồi, làm sao anh đeo nhẫn cặp được nữa…?
- Anh đeo đi, chỉ mình anh đeo mà thôi…hãy cảm nhận nó là em, em luôn ở bên cạnh anh…
Một chiếc nhẫn to đính đá rất đẹp…mình không biết nói gì…
- Anh đeo nhẫn cặp với A bên phía tay trái rồi…còn ngón áp út bên phía tay phải, anh đeo nhẫn của em vào đi nhé anh…
P nhìn mình với một ánh mắt…không, mình không biết nữa…một ánh mắt mà mình không quên được…van xin cũng không, nài nỉ cũng không phải, một ánh mắt mà mình luôn nhớ về nó mà không thể nào tả ra cho các bạn hiểu được…dường như P đang muốn níu kéo cuộc tình này…
- Tại sao em yêu anh đến vậy hả P?
- Anh đừng hỏi tại sao nhé…bởi vì nếu biết em yêu anh vì lý do gì thì tình yêu đã không còn màu hồng…
P còn nói điều gì đó nhưng mình không nhớ rõ, mình chỉ nhớ được câu nói tình yêu màu hồng…vì nó quá sát với thực tế…
- Để em đeo cho anh…
Nói rồi P khẽ lấy nhẫn ra, nhẹ nhàng đặt vào ngón tay mình…
- Sao em biết được size ngón tay anh?
- Lúc anh ngủ em có lén đo rồi
- Em hay quá nhỉ
-
Vậy là hai tay mình đã có hai chiếc nhẫn, một của A và một của P…Phải nói thế nào đây các thím nhỉ
Sau đấy mình và P về phòng để ngủ…2 phòng riêng nhé
Hôm sau bố A đưa mình và P ra sân bay về quê…bọn mình đi chuyến chiều nên về đến nhà cũng nhá nhem tối…mình ở lại nhà P luôn, vì về nhà cũng ở nhà một mình, thôi thì đóng đô sang nhà P luôn…(à mình ko có khái niệm học hè cứ hè đến là cắp đít đi du lịch bụi, mỗi nơi vài ngày đến hết hè thì mình về lại đi học luôn)
Mình và P vẫn đối mặt nhau hằng ngày…đến một ngày…
Ngày hôm đấy có lẽ mình sẽ không quên…
- Anh ơi anh đói chưa? Em nấu cơm cho chồng ăn nhé…
Mình ở nhà P một tuần, và P gọi mình là chồng lúc nào mình cũng không hay…nhưng hôm trước mình vẫn theo dõi bệnh tình