Nhưng không có! Anh đợi gần ba giờ, Kỉ Văn Tĩnh tặng cho anh chính là yên lặng!!!
Kiên trì đến tan sở, thấy cô không nói tiếng nào đã vội vã chạy ra khỏi công ty, Tư Thánh Nam cũng không muốn làm tiểu nhân theo đuôi, nhưng khỗ nổi tình cảm đập tôin lý trí, anh vẫn là theo đi xuống.
Kết quả…… Anh nhìn thấy một màn làm cho anh tức muốn hộc máu!!! Nguyên nhân cô gái này cự tuyệt không muốn cùng anh ăn bữa tối, thật ra là muốn cùng Sở Hi Nghiêu bạn anh hẹn hò!
Nếu đối phương là a miêu a cẩu hoặc là tùy tiện người qua đường giáp ất bính đinh gì đó, anh có lẽ dùng nắm đấm giải quyết vấn đề. Nhưng người kia là Sở Hi Nghiêu – bạn tốt của anh, là người mà khi anh bất hạnh bị bắt cóc, anh ta có thể hy sinh tánh mạng đi cứu mình.
Sh*t! Cô nàng này dám to gan đi hẹn hò cùng Sở Hi Nghiêu thật sao? Chẳng lẽ cái tên Sở Hi Nghiêu kia hành động thật à?
Anh muốn tiếp tục theo dõi, muốn trước mặt toàn thế giới đấm cho Sở Hi Nghiêu mấy quyền cho hả giận, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng phẫn nộ, anh nện một quyền vào tay lái, đáng thương thay cho cái tay lái, giận cá chém thớt a!!!
Vốn dĩ cô cũng có quyền lợi đi lựa chọn người đàn ông mình thích, anh khi dễ cô nhiều năm như vậy, cô cũng có không gian tự do, tuy rằng anh ghen tị phải chết. (Sun: ôi ôi ôi, ai bán dấm mà chua thế này????)
Chạy xe như bay trên đường quốc lộ, trong lòng đột nhiên trở nên trống rỗng.
Một đường vọt về nhà, anh đem mình ngâm trong bồn tắm nước ấm, hơi hơi nhắm hai mắt lại, gương mặt thanh tú của Kỉ Văn Tĩnh lại xuất hiện trong đầu anh.
Chẳng biết là từ khi nào thì sự tồn tại của cô đã muốn chiếm cứ toàn bộ sinh mệnh của anh, vì sao anh ngốc như vậy, cho tới bây giờ mới phát hiện mình thích cô? Nếu anh phát giác sớm một chút, như vậy sáu năm trước có lẽ anh sẽ không rời cô, một người đi tới nước Mỹ.
Tiếng chuông di động chói tai không ngừng vang lên, anh mở hai mắt ra, giật mình thấy nước đã bắt đầu lạnh rồi.
Vây khăn tắm trên người, anh cầm điện thoại lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Doãn Chính Luân, anh ta hẹn anh đi pub uống rượu. Khi xe anh đến pub, đã sắp 10 giờ rưỡi.
Huyên náo trong pub giờ phút này đã chuyển sang nhạc jazz, không ngừng có những cô nàng khêu gợi tóc dài, vặn vẹo nhân dáng người chuốc rượu cho khách.
Cách đó không xa, Doãn Chính Luân cùng Triển Ngạo Trạch hai người đã ngồi song song ở trước quầy bar, nhìn thấy Tư Thánh Nam đến, Doãn Chính Luân còn nhiệt tình kéo tay Tư Thánh Nam vào.
“Cho tôi một ly Vodka, thêm đá thêm trà xanh.” Tư Thánh Nam đặt mông ngồi vào vị trí giữa hai vị bạn tốt, khuôn mặt vẫn ác liệt như cũ.
“Cậu cần một chút thuốc kích thích sao?” Doãn Chính Luân nhịn không được trêu chọc một tiếng,“Vì sắc mặt của cậu nhìn rất tệ.”
Tư Thánh Nam tức liếc mắt bạn tốt một cái,“Có lẽ nơi này đèn quá mờ mới làm cậu có ảo giác đó.”
Triển Ngạo Trạch tao nhã gác hai chân dài, nhẹ nhàng nói,“Mây đen che mặt, mày thâm mặt nhíu, vẻ mặt xụi lơi, Thánh Nam, gần đây cậy bị phụ thân nguyền rủa sao?”
“Triển Ngạo Trạch, sao mình không biết cậu còn có nghề xem bói nhỉ?”
“Cho nên hiện tại cậu tới sùng bái tớ còn kịp đó.”
“Hừ! Tớ không có sùng bái những người có sở thích kì lạ.”
“Không cần khinh bỉ thân phận của mình đâu, bởi vì chúng ta là cùng loại mà.”
Doãn Chính Luân bất đắc dĩ xoa xoa cái trán. Này hai tên này tinh thần có vấn đề, mỗi lần gặp mặt đều thích chó cắn đấu đến mức ngươi chết ta sống, chẳng lẽ bọn họ không thể bỏ cái tính trẻ con này sao?
“Hi, các cậu, thì ra các cậu đã sớm đến……”
Âm thanh thứ tư xuất hiện, Sở Hi Nghiêu mặc một bộ trang phục màu lam tao nhã, khuỷu tay còn ôm một mỹ nữ dáng người nóng bỏng.
“A Nhã, giới thiệu với em một chút, những mỹ nam này đều là bạn tốt của anh, Doãn Chính Luân, Triển Ngạo Trạch, còn có mỹ nam mặt đang thối thế kia là Tư……”
Hai chữ Thánh Nam còn chưa nói khỏi miệng, Tư Thánh Nam tựa như bị sấm đánh phẫn nộ một hơi vọt tới trước mặt Sở Hi Nghiêu, hung tợn nắm cổ áo Sở Hi Nghiêu.
“Khốn khiếp!”
Một quyền thật mạnh đánh xuống, tiếp theo, đại mỹ nữ bị Sở Hi Nghiêu ôm ở khuỷu tay kêu lên sợ hãi, những người khách khác trong pub cũng bị tình huống bất ngờ này dọa sợ.
“Tư Thánh Nam cậu điên rồi phải không?! Mình làm thịt ba cậu hay là giết mẹ cậu? Cậu làm gì mà như thằng điên ở đâu nhảy ra tùy tiện đánh người hả?”
Sở Hi Nghiêu bị đánh ngã xuống đất vừa đau vừa giận, anh xoa xoa cái cằm đau đớn của mình. Hở? Gặp quỷ! Chảy máu rồi.
“Cậu thật to gan, một hồi câu dẫn người của tớ, trong chốc lát lại ôm người phụ nữ khác anh anh em em, rốt cuộc cậu đem Văn Tĩnh trở thành cái gì? Cậu có sở thích đùa giỡn con gái người ta sao?”
Tư Thánh Nam thống hận Kỉ Văn Tĩnh phản bội anh, nhưng anh lại càng không dễ dàng tha thứ những người đùa giỡn với tình cảm của cô.
“Tớ khi nào thì câu dẫn người của cậu……” Sở Hi Nghiêu cảm thấy mình siêu oan uổng.
“Cậu có cần một ít bạo lực để nhớ tới sai lầm mình đã phạm không?”
“Không, ngày mai tớ còn có hai cảnh quảng cáo phải chụp……”
“Cậu có thể trực tiếp đi tìm chết, xuống địa ngục đi chụp quảng cáo cho Diêm La vương đi……”
Một quyền thô bạo vừa muốn hạ xuống lại đột nhiên bị một ly rươu hắt vào mặt, anh phẫn nộ,“Triển Ngạo Trạch, cậu điên rồi a, làm sao hắt tớ?”
“Nơi này là địa điểm công cộng, cho dù các cậu có thâm cừu đại hận gì thì có cần thiết giải quyết ở đây không? Thật sự là mất mặt muốn chết.” Anh tao nhã thu hồi chén rượu, hoàn toàn bày ra một bộ bộ dáng không liên quan.
“Đây là ân oán tớ cùng Sở Hi Nghiêu, cậu tốt nhất đừng nhúng tay……”
Một bên Doãn Chính Luân cũng hứng thú,“Hai người các cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tớ đều bị các cậu làm hồ đồ rồi, cái gì là sở thích đùa giỡn con gái nhà người ta? Cái gì là câu dẫn người của Tư Thánh Nam? Ai có thể hảo tâm đem sự tình kiên nhẫn nói cho tớ nghe với?”
“Doãn Chính Luân, tốt nhất cậu qua bên kia đi chết đi……”
Lần này, Tư Thánh Nam cùng Sở Hi Nghiêu rất ăn ý rống Doãn Chính Luân.
Sở Hi Nghiêu ngồi dưới đất đột nhiên nghĩ đến cái gì, khiêu khích liếc nhìn Tư Thánh Nam, tao nhã lại không mất phong độ lau cằm, tươi cười mang chút bất cần đời,“Tư thiếu gia phát giận rồi, xem ra có một số việc không thể chơi tiếp.” Anh cũng không vội vã đứng lên, ngồi dưới đất nói tiếp,“Đúng vậy, tớ là hẹn Kỉ Văn Tĩnh, thế thì thế nào? Thấy tớ nên trong lòng khó chịu đúng không, cậu tiếp tục đến đánh tớ đi, đánh đi!!!”
“Cậu nghĩ tớ không dám sao?” Thấy đối phương khiêu khích, anh xiết chặt tay muốn đánh Sở Hi Nghiêu, lại thấy người này cà lơ phất phơ tươi cười nói tiếp.
“Trước khi cậu đánh tớ, tớ thật không biết có nên cho cậu biết chân tướng hay không nữa.”