“Cảm ơn…………..”
Vừa mới giáo huấn quahắn, hiện tại lại được hắn cứu. Tôi ko biết mình nên nói cái gì mới tốt…………
“Ma ……………Ma Thu Thu!!Cô………..cô rốt cuộc ko dám ra!” Thấy Kim Ánh Minh cứu tôi, Tử Lôi tức giận đếnmức ăn nói có chút lắp bắp, một phen ra dấu cho Việt Mỹ ở phía sau
“Việt Mỹ có lòng tốt coicô là bạn, cô lại đối xử ko đúng vôi cô ấy, mau hướng cô ta xin lỗi!”
Tôi đứng thẳng người,chống lại ánh mắt vô tội của Việt Mỹ
“Ma Thu Thu, tôi xem côlà bạn! Cô lại……………..”
Tôi nhìn Việt Mỹ diễnkịch, tâm tình lại cực kì bình tĩnh, người bạn duy nhất của tôi ở Hayakawa này,cũng là kẻ trăm phương ngàn kế muốn đuổi tôi ra khỏi Hayakawa
“Ma Thu Thu, cô còn muốnnói cái gì ko? Hả? Cô làm nhiều chuyện xấu như vậy trong lòng ko áy náy sao?”
“Cô dựa vào cái gì màđối vối trách cứ , nhục mạ, thậm chỉ còn muốn đuổi tôi ra khỏi Hayakawa,hếtthảy mọi chuyện Việt Mỹ làm ra mới được cho là ghê tởm, nếu cô ấy ko mượn điệnthoại của tôi, trộm đi ảnh chụp, cũng sẽ ko thể xảy ra chuyện rắc rối của KimÁnh Minh, nếu cô ấy ko mang tôi đi gặp đám bạn trên mạng, ép tôi quáchén, cũng sẽ ko thể hại tôi thiếu chút nữa bị trường đuổi học……………..”
Tôi nghe thấy chungquanh có tiếng hít sâu, Tử Lôi tỏ ra kinh ngạc trước sự kiên định của tôi
“Cô nghĩ những lời vuhãm người khác của cô thì tôi sẽ nghe sao!”
“Tôi ko cần cô tintưởng, Tử Lôi, nhưng mọi chuyện cô nghe thấy cô đã tự mình nhìn thấy chưa? Nếuko , tại sao cô lại tin tưởng mọi chuyện trước mắt như vậy?! Chẳng qua là côchưa từng bị người khác hãm hại mà thôi…………….”
Lời của tôi lại khiếncho Tử Lôi trở nên trầm tĩnh, lúc này ở phía sau Tử Lôi đột ngột vang lên 1giọng nói
“Cút ngay! Đừng cảnđường cản lối!”
Tôi quay về phía phát ratiếng nói,là Mông Thái Nhất! Mặt mũi hắn cũng giống như Kim Ánh Minh đều bầmdập cả!
Tử Lôi đầu tiên là bấtngờ, thấy người đến là Mông Thái Nhất thì mất tự nhiên , giải thích:
“A? Mông Thái Nhất! tôinghe nói con nhỏ hầu rượu đã quay lại trường, cho nên muốn đến đây đối mặt!”
“Trở về đi!” Ko ngờ MôngThái Nhất lại trừng mắt với Tử Lôi rống lên
Tử Lôi trăm triệu lầnngờ cũng ko ngờ tới một Mông Thái Nhất đã từng thích mình lại dùng cái thái độnày nói chuyện với nàng
“Cậu………….cậu nói cáigì!”
“Tôi kêu cô cút! Về sauko được làm phiền Ma Thu Thu nữa!”
“Anh…………” Tử Lôi ngạomạn hất tóc dài trên vai “thế nào? Mông Thái Nhất , cũng mê con nhỏ hầu rượukia rồi?”
“Ai da! Nghe Việt Mỹ nóiMa Thu Thu lần này quay về , đẹp ra ko ít, xem ra thật đúng như vậy a! Ko riênggì mấy ông già bên ngoài, ko ngờ đến ngay cả anh cũng bị nó làm cho thất điênbát đảo……………”
“Loảngxoảng_____________”
Một tiếng vang thật lớncắt ngang lời nói của Tử Lôi. Một quyền của Mông Thái Nhất đã đập vào cửa lớp(Rin: Mông ca cool quá…!! há há)
“Anh!” Tử Lôi tức giậnđến mức sắc mặt xanh mét “Ma ………..Ma Thu Thu! Cô suốt ngày chỉ dựa vào ngườikhác, thì có bãn lãnh gì hay ho! Có ngon thì cùng chúng tôi đường đường chínhchính so tài! thế nào, ko dám à………….”
“So tài thì so tài,sợ côa!” Mông Thái Nhất ko cam lòng yếu thế trả lời
“Anh chấp nhận thì cóích gì? Chỗ dựa của người ta ko chỉ có mình anh mà còn…………..”
“Tôi chấp nhận!” Tôilạnh lùng cắt ngang lời nói của Tử Lôi, thậm chỉ có chút sợ hãi những lời phíasau của nàng “So cái gì?”
“Sẻ con!” Mông Thái Nhấttỏ ra kinh ngạc nhìn tôi
“Được, Ma Thu Thu! Mộtlời đã định!” Tử Lôi thấy gian kế đã thực hiện được, thần sắc đắc ý bộc lộtrong lời nói
“Nửa tháng sau là lễ hộivăn hóa của trường, ngày cuối cùng sẽ có cuộc thi bầu ra “Queen” và “King”,ngườiđược nhiều phiếu bầu sẽ thắng, cô nếu thắng tôi, tôi chẳng những sẽ ko tìm côgây rối nữa mà ngay cả Hoa Chi Tổ cũng sẽ cho cô sai khiến. Nếu như côthua…………thật ngại, mời cô cút khỏi cửa Hayakawa, đừng bao giờ trở về nữa. HoaChi! Chúng ta đi!”
Tử Lôi dùng sức hất máitóc dài, biến mất sau cánh của lớp. Hoa Chi hướng tôi so so nắm tay, trừng mắtnhìn tôi 1 cái rồi đi theo Tử Lôi
Tôi cả người mềm nhũn,ngã ngồi xuống chỗ ngồi. Tôi điên thật rồi, tại sao lại bị Tử Lôi khiêu khích,làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi ko thể yên bình học ở Hayakawa sao?!
“Sẻ con, cô là đầu heoa! Sao lại đáp ứng lời thách đấu của bọn họ!” Mông Thái Nhất vội vàng đến bêncạnh tôi la to
“Thách đấu? Thật ra tôicũng ko muốn cùng bọn họ thách đấu a!” Tôi tủi thân nói
“Trận đấu đó vốn ko côngbằng, hơn nữa tôi nghe nói Tử Lôi năm ngoài đã đoạt huy chương đồng……….” MôngThái Nhất vẻ mặt bi thảm nhìn tôi “Yên tâm đi! Tôi sẽ giúp cô có được thậtnhiều phiếu!”
“Này……….nếu nói như vậythì chuyện tôi chết có phải là điều có thể nghi ngờ ko?” Tôi run run hỏi
“Yên tâm! Có Mông TháiNhất vĩ đại ở đây, nhất định cô sẽ vào đến vòng chung kết!” Mông Thái Nhất tựhào vỗ ngực
Lúc này, Kim Ánh Minhlạnh như băng bên cạnh cũng tuôn ra một câu
“Ầm ỹ chết được, ngungốc”
“Cậu nói cái gì! Cậu nóiai ngu ngốc! Chuột chết cậu nói cho rõ nha! Cậu dám đánh mặt tôi thành ra thếnày…………..”
Một khi đụng phải KimÁnh Minh, cả người Mông Thái Nhất lại trở nên hoàn toàn thất thường . Tôi tuyệtvọng lắc lắc đầu, đứng lên hướng về sân thể dục mà đi
Là phúc ko phải họa, làhọa thì ko tránh khỏi! Cố lên! Ma Thu Thu! Mày ko thể chưa làm cái gì mà đãnhận thua a!!
Ahrin00: hôm nay là sinhnhật ta ,một ngày vui và quan trọng của ta nên ta rất có hứng dịch!! Vìthế cố gắng dịch nhiều nhiều cho bà con đọc 1 chút!! Chúc mọi người 1 ngày tốtlành!! hè hè!!
Cơn thịnh nộ củaSẻ con – Phần 1
Chuông tan học vừa reo,tôi đã lập tức chạy ra khỏi cửa phòng học, ko màng để ý đến hai kẻ nhàm chánđang quấn lấy nhau kia. Bởi vì thời gian còn sớm, tôi tùy tiện dạo quanh trườngmột chút, nửa tháng nay ko đến trường, sự thay đổi có thể nhìn thấy ở khắp nơi
Vô tri vô giác đi vàobãi đỗ xe bỏ hoang, nơi này từng là địa điểm bí mật của hai người chúng tôi,nơi này đã từng chứng kiến khoảnh khắc tôi vui vẻ nhất cũng như đau khổnhất, đáng tiếc con vật nho nhỏ tôi nhung nhớ nhất đã ko còn ở đây
Tôi thở dài, đẩy cánhcửa vừa quen thuộc vừa xa lạ ra………….
Q.6 – Chương 2: Chương 02
Mọi vật vẫn như cũ, kocó gì thay đổi , túi sách của Kim Ánh Minh vẫn cô quanh như trước. Ở nơi Linhngủ , vẫn còn thừa một ít thức ăn ko nhận ra hình dáng
Túi sách, bức tranhtrong túi xách lần trước, đã bị bọn Tử Lôi xé nát. Linh tựa như một giấc mộng,khiến cho người ta ko rõ nó có thật sự tồn tại hay ko
Tôi ngồi xổm xuống, nhặttúi xách lên. Bên trong sao lại có nhiều tờ giấy như vậy? Tôi nhẹ nhàng đem xấpgiấy rút ra……….
Là Linh!! Thật nhiềuLinh!!
Linh nằm, Linh chạy, cảLinh đang chơi bóng………
Mỗi một bức tranh đều cóghi chú ngày tháng và chú thích
Ngày 15 tháng 11
Hôm nay, Linh rất vui,bởi vì vừa cho nó một quả cầu lên, nó chơi đến quá trưa, dưới ánh mặttrời…………..
Ngày 17 tháng 11
Hôm nay ngắm nó, nódường như có chút bất