Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu (xem 683)

Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu

ảm như thế nào?
-Em chẳng ưa gì mấy chuyện tình “củm”, em sợ bị “cúm” lắm- Vân nháy mắt với Khánh, nàng tản lờ câu chuyện bằng việc thu gom mấy bản nhạc- em phải lên phòng học bài, anh cảm phiền hỏi người khác nhé!
-Sao mày có thể tuôn ra những lời đáng ghét thế- chàng tức đến nghẹn cả họng- mày muốn cắt đứt hạnh phúc cả đời anh mày sao con nhỏ kia.
Tuyết Vân trợn mắt với anh, nàng nói đùa;
-Anh hai, anh đừng nói là anh yêu hắn nha
-Mày tưởng anh mày bệnh hoạn hử- chàng lườm em, cục tức nơi cổ vẫn còn chưa trôi- chỉ giỏi suy diễn tầm bậy
-Í chết, em quên mất hắn còn có cô em xinh đẹp như hoa, đối tượng của anh đó hả?
Khánh bị em lột trần quả tim đen một cách trắng trợn, hỏi sao chàng không mắc cỡ phải cúi thấp đầu cầu an
-Em có thể giúp anh không Vân?
-Được chứ, nhưng em cần phải làm gì?
Văn Khánh tươi tỉnh hẳn khi nghe Vân nói, cục tức đã chịu trôi và cổ họng hơi thông
-Coi ra em hiểu chuyện rồi đó.
-Đừng vòng vo mãi, anh muốn em giúp gì
-Em có thể “Tập Yêu” được chứ?
-“Yêu” mà yêu ai? Vân chưng hửng, chẳng mấy bằng lòng Vân phản đối, giọng nàng hoảng cả lên- sao anh lại yêu cầu em làm một việc ngoài khả năng em thế, thật tồi tệ, thật kinh khủng
-Làm ơn đi, em lớn từng tuổi này mà cứ ngây thơ mãi sao, dù gì Hà Văn cũng là đứa tốt..
-Bạn anh, anh bênh- nàng cắt ngang- em còn chưa hỏi chuyện cùng anh đó?
-Chuyện gì?
-Đừng làm bộ làm tịch
Khánh đưa tay sờ gáy, lắc đầu, Vân thẳng thắng liệt kê:
-Buổi hát ở Vọng Lầu Cát sau anh Văn biết mà đến, anh không phone là gì? à chắc cái hôm anh ấy trồng si ngoài phố cũng là anh mách nước phải không? em khuyên anh đừng tốn công vô ích
Biết mình thua, Khánh nói ngang:
-Em giỏi lắm. Chàng đưa tay xoa cằm- có tin là anh sẽ mách mẹ không?
-Em chẳng làm gì sai, sợ anh sao?- Vân khiêu khích
Khánh huỵch toẹt
-Vụ bức thư…
-Thư nào?
Chàng chưa kịp nhớ ra, Khánh đã đọc to bức thư theo dạng lấp lững làm Vân đỏ cả mặt, Khánh cười đắc thắng:
-Nhớ chưa em gái?
-Anh sao tùy tiện lục cặp em
-Thì đã sao- chàng huých gió nhạo em- anh đưa bức thư này cho mẹ thì mẹ sẽ nghĩ thế nào?
-Đừng- nàng dịu dàng, giọng hiền lành ngoan ngoãn như một đứa trẻ- thôi mà anh đừng mách mẹ, anh muốn gì em sẽ y theo
-Bằng mọi cách giữ chân Hà Văn lại
Nàng bối rối
-Anh…
-Y như thế đi
Mẹ Vân từ ngoài bước vào lớn giọng:
-Hai anh em bây làm gì ồn ào như vỡ chợ
Văn Khánh cười nụ
-Chẳng gì hết, chúng con luôn hòa đồng mà
Chàng bước đi, mặc Tuyết Vân ấm ức, nàng giậm chân, đôi mày khẽ chau, đôi môi cong cớn:
-Người đâu đáng ghét
-Nó lại ăn hiếp con à? Bà Liên vén vạt áo dài ngồi xuống ghế- làm anh như thế đáng giận nhỉ?
-Mẹ- Tuyết Vân quỳ xuống áp má lên vế đùi mẹ, nàng ngây thơ hỏi- Tai sao con trai, con gái lại phải yêu nhau hở mẹ?
Bà chết lặng trước câu hỏi khôi hài của con gái, bèn hỏi lại:
-Con nghĩ sao về tình yêu nam nữ?
-Tình yêu nam nữ vốn rắc rối, nó làm con người ta thần hồn điên đảo- nàng lậm cách nói của mấy phim tào- sống chết không rời nhau. Thật phi lý. Tình yêu dưới ngòi bút của văn nhân thì họ diễn tả rất đẹp, nhưng đẹp quá thì thật hoang đường. Còn đối với riêng con nó mờ mịch làm sao ấy, con không tài nào hiểu và chấp nhận một tình yêu khác phái nào, con như vậy mẹ xem có khác người lắm không?- nàng hỏi rồi nàng làm nủng bằng cách vùi đầu lên ngực mẹ- mẹ kể con nghe chuyện tình của ba mẹ đi? hai người yêu nhau làm sao? kể đi mẹ- Nàng lay tay mẹ- kể đi mẹ!
Bà Tâm Liên xúc động, nhìn vẽ trong lành của con gái chưa đủ tuổi trưởng thành hay nói cách khác là sinh lý trưởng thành quá trễ, mà trễ nãi kể ra cũng hay, nó sẽ không đau khổ nhiều như người ta. Tình yêu vốn là căn bệnh khổ đau mà. Bà lặng yên giây lát, cuối cùng rồi cũng đáp lời con
-Mẹ cũng không biết diễn đạt thế nào cho con hiểu, chỉ biết lần đầu gặp ba con thì trực giác mẹ cho biết về sau mẹ sẽ là vợ của ông ấy
-Thế theo mẹ thế nào mới gọi là tình yêu?
-Tuyết Vân, con đang muốn tìm hiểu đó à? Bà cười nhạt- “Tình yêu” khó lý giải, khi nào con tìm được người của “định mệnh” khắc con sẽ hiểu Tình Yêu là gì?
Nàng mơ mơ hồ hồ chẳng rõ điều mẹ vừa nói, suy nghĩ về mấy thứ rắc rối này làm chi cho mệt óc, như đứa trẻ nàng rơi vào giấc ngủ an nhiên.
Chương 7
Hà Văn viết xong bức thư chia tay gởi nàng, liền ngã mình lên giường, căn nhà trống lạnh, nổi cô đơn tràn ngập bao phủ. Ba mẹ chàng đều di dân sang Anh, để lại hai em nương tựa lẫn nhau ở quê nhà, hàng tháng họ gởi tiền trợ cấp về đầy đủ lo việc ăn, việc học, mua sắm các thứ, nên tiền nong đối với hai anh em chàng chẳng bao giờ thiếu thốn, có thiếu thì chỉ thiếu sự ấm áp của gia đình mà thôi. Rồi như sự sắp đặt mới nhất của ông trời, đầu tháng trước chàng nhận được di thư bảo lãnh từ ba mẹ, họ đã tính toán kế hoạch đoàn tụ từ một năm hơn rồi, nhưng vì chàng còn có quá nhiều dự tính chưa hoàn thành nên nấn ná ở lại tới giờ.
Thư bảo lãnh với chàng trong giờ phút này đây càng khiến chàng phát điên, phát buồn, phát hoảng loạn, cả tuần chàng cứ như kẻ khùng làm toàn chuyện khó hiểu, đại loại như việc chàng ăn cơm trắng với muối tiêu, thỉnh thoảng đi tắm chỉ gội có cái đầu, còn thân thể thì quên bén, miệng lúc nào cũng lầm bầm, chạm mặt em gái thì chàng kiếm chuyện hét thật to cho Trinh hoảng vía mà chạy mất dép, chỉ duy nhất những lúc lên giường ngủ chàng mới thật sự dễ chịu, bởi giấc ngủ đã mang chàng tới gặp Vân, Vân chủ động nắm tay chàng, còn hôn má chàng nữa chứ, động trời hơn là nàng cho chàng biết đã yêu chàng từ lâu lắm, thuở còn khai thiên lập địa, giấc mơ làm chàng thèm rõ giải, cứ thế cho tới sáng…
Nằm sãi lai trên giường, hai tay hơi rảnh rỗi chẳng việc gì làm cứ vò đầu bứt tóc, mắt nghênh ngang đặt trên trần nhà, ngôi nhà yên tĩnh đến bực mình khiến chiếc môi chì không sao chịu nổi phải gào to:
-Không, tôi không muốn đi, không muốn đi…
Tiếng chuông ngoài cổng chợt reo vang, cùng lúc có cả chuông điện thoại trong phòng reo liên tục, chàng cáu bẩn bịt chặt hai tai, mà tiếng chuông quái đãng mang âm thanh náo loạn chạy dài trong óc đến nhức cả đầu. Bấy giờ chàng mới bật dậy nhìn ra khung cửa sổ, kẻ phá bĩnh không phải ai xa lạ mà chính là Tuyết Vân, lòng chàng vui như mở hội, toan chạy xuống lại nghe tiếng chuông điện thoại chết tiệt phá rối, chàng vội vã nhấc nhanh ống nói lên, rồi cúp ngay xuống như chẳng thèm quan tâm tới cái kẻ vô duyên bên kia đầu dây. Văn lật đật ba chân bốn cẳng như tên bay lao xuống, chuông cửa vẫn còn reo, nó reo dữ dội và hối thúc. Đã ra tới sân vườn, người khách đứng bên ngoài trông thấy chàng là liếc dọc liếc ngang, khuôn mặt khó chịu, chàng mở nụ cười trấn tĩnh, tay nhanh nhảu mở cửa, giọng điệu của kẻ mắc lỗi bao giờ cũng yếu ớt
-Xin lỗi để Vân phải đứng chờ
-Anh làm cái quái gì trên ấy thế, em tưởng anh vắng nhà rồi chớ- Câu nói chợt thựng lại, nàng chuyên chú nhìn chàng, nhìn thật kỷ, một phát giác mới, nàng hồn nhiên cười- anh…anh…
Văn bối rối trước cử chỉ lạ lùng của Vân:
-Tui, tui làm sao?
-Anh xem bộ dạng của anh kìa, y như người sau cơn mộng.
Chàng bấy giờ mới sực nhớ, sáng nay ngủ dậy chưa chải đầu,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mẹ của tôi muốn..lấy chồng ở tuổi 55

Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn – Phần 2

Mẹ chồng ghê gớm ép tôi và mẹ đẻ phải quỳ xuống xin lỗi bà

“Gái ngoan” quỵ ngã chứng kiến mẹ làm điều này mỗi tối để chu cấp 5 triệu mỗi tháng, “ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc”…

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh Full