nàng khen chàng:
-Anh dễ thương quá!
-Hả- chàng giật mình, Khánh có vẻ hiểu đựơc chút nào về nổi buồn ở Trinh rồi. Nàng vu vơ bứơc, chàng dợm gót theo sau:
-Em đang yêu, đúng không?
Chàng đánh trúng tim đen nàng nhanh vậy sao. Mắt nàng mở to bất thần nổi lửa, nhìn chàng thù hằn, nàng hỗn hào quát mắng:
-Phải, phải, tôi đang yêu, yêu muốn phát điên đây nè, mà mọi thứ đều do em anh mang lại, cô ấy làm tôi trở thành kẻ tội nghiệp nhất đêm nay, tôi ghét em anh, hai anh em nhà anh biến cho khuất mắt tôi
Nàng bưng mặt bỏ chạy, chạy trốn vì quá bẽ bàng. Chỉ tội cho Văn Khánh mãi đực mặt trông theo, thiệt ngố. Cơn mưa khi không mà tự đổ, từng giọt từng giọt rưới trên mình gã thất tình rong rêu hợm hĩnh. Bến tàu chẳng có lấy một bóng người ngoài chiếc bóng của chàng ngã dài cô liêu
Nội dung:
“Tôi chưa có ý định biết em…tôi đã biết
Tôi chưa nghĩ mình phải tìm hiểu em…tôi đã tự hiểu
Tôi mong em đến bên tôi một ngày không xa ngái
Và…đừng làm tôi thất vọng
Trước tình yêu hằng mong đợi bao ngày!
M.N “
Vân đọc mà tức cười. Thư gì mà khô như ngói, kiểu viết lạ lẫm chẳng có điệu vần, tiết tấu, dở ẹc
-Bạn Vân giữ trật tự!
Nụ cười tắt, nàng xấu hổ gằm mặt xuống bàn yên lặng. Lần đầu tiên trong đời học sinh nàng bị người khác nhắc nhở. Thụy Biên cười mỉm chi:
-Hôm nay trời mưa to
-Làm gì có- nàng ngoái
đầu nhìn ra cửa sổ
-Tao thấy lạ, nên tao nghĩ trời sẽ mưa
-Là sao?
-Lần đầu tiên đọc thư tình mà mày cười nham nhở quá
-Hi hi, tao báo cho mày biết trước tao sắp nổi khùng rồi đó
-Sao vậy?
-Sáng nay gặp người không bình thường,giờ đọc thư của bất bình thường thì làm sao tao bình thường cho được
Thụy Biên chưng hửng nhưng cũng nhe răng cười khoái chí bởi câu nói khôi hài của bạn. Lớp trưởng từ ngoài vào tuyên bố:
-Tiết đầu cô vắng
Tức thì cả lớp phá vỡ sự nghiêm túc ban đầu, thay vào đó những câu chuyện buôn dưa lê.
Chương 6
Hà Văn chống cằm, cắn bút, ngồi suy tư trên bàn viết, chàng muốn viết một bài thơ đầy ý nhị yêu đương gởi tặng Vân, ngồi nghiền ngẫm suốt buổi mà chẳng có ý nào cả, làm thơ sao mà khó thế, chàng có bao giờ phải mất thời gian cho mấy chuyện không đâu chứ, thế mà bây giờ phải vắt óc nặn từng con chữ mà chằng ăn nhập gì. Phải thầm phục mấy ông thi sĩ thả thơ cứ nhẹ như gió, ý cứ tràn trề như sông, như biển. Mệt mỏi, làm thơ không xong thì viết thư chắc cũng ổn, nghĩ thế chàng lấy bút hí hoáy vài dòng mở đầu, mới được vài dòng chào hỏi lại sợ thư mình sẽ bị đối phương từ chối, lúc ấy có nước khốn khổ. Đang lưỡng lự, bỗng Văn Khánh giống cơn lốc cuốn vào phòng, hắn hét hắn la ầm cả lên:
-Mày ơi nguy rồi, nguy thật rồi!
Hà Văn thấy cử chỉ của bạn nên cũng hoảng
-Chuyện gì?
Văn Khánh thở dốc:
-Thì chuyện của mày
-Chuyện tao…?
Văn Khánh chìa tờ giấy gấp nhỏ trịnh trọng dúi vào tay bạn. Hà Văn còn ngờ nghệch nhưng cũng từ từ mở ra. Mấy chữ “gởi Tuyết Vân” làm Văn mất bình tĩnh, chàng hồi hộp lướt qua từng con chữ
“Tôi chưa có ý định biết em…tôi đã biết
Tôi chưa nghĩ mình phải tìm hiểu em…tôi đã tự hiểu
Tôi mong em đến bên tôi một ngày không xa ngái
Và…đừng làm tôi thất vọng
Trước tình yêu hằng mong đợi bao ngày!
M.N “
Trời, có người lại phổng tay trên chàng ư? Cái tên M.N này rõ là thấy ghét, bức thư khô như ngói mà cũng đem gởi cho người ta. Nhưng hắn còn cam đảm mà gởi, còn ta…ta chưa có đủ tự tin khi đối diện với nàng, cả viết một lá thư cũng hành ta mấy ngày, thư vẫn còn chưa ra hình ra vóc thế mới tức. Nổi buồn ở đâu tự dưng chuốc vào hồn. Có một người vừa tỏ tình với nàng, có một người muốn kết thân cùng nàng. Còn riêng nàng? nàng nghĩ ra sao? chàng không rõ, quyền chọn lựa điều phụ thuộc vào nàng.
Văn Khánh chuyên chú nhìn bạn, mọi cái bất ổn nơi Văn điều không qua được mắt Khánh, chàng lựa lời an ủi:
-Mày đừng buồn tao sẽ tạo cơ hội thêm cho mày
-Cơ hội- chàng cười nhạt- còn cơ hội cho tao sao?
-Vẫn còn, nó là em gái tao, tính của nó tao hiểu, mấy bức thư dở ẹc như thằng cha này thế nào cũng là ác mộng với nó, nên mày cứ việc viết một lá thư đi, tao tình nguyện làm cầu nối vô điều kiện cho mày
-Mày tốt quá -Hà Văn vỗ vai bạn- tao sẽ viết, tao cần suy nghĩ thêm, cảm phiền mày ngày mai lại tới, ơ…không tuần sau nhé
-Ừ, vậy cũng được- Khánh gật đầu- thôi tao về
Văn Khánh khép cửa phòng bạn, chàng bước xuống thang, đi ngang phòng khách, chàng nghe thấy tiếng Lệ trinh gọi
-Anh Khánh, anh vào đây em có chuyện muốn hỏi
Cửa phòng khách mở sẳn, nàng mời chàng ngồi vào salon. Ngần ngại nói:
-Xin lỗi chuyện hôm trước, anh đừng để bụng nha
-Chuyện hôm trước là chuyện gì? chàng vờ hỏi- anh quên rồi
-Thiệt hông? Lệ Trinh bặm môi
-Thiệt- chàng cười-anh muốn hỏi em câu này, em trả lời thành thật nha, không hỏi anh thấy khó chịu lắm
-Hỏi đi? nàng gật nhẹ đầu
-Em gái anh có làm gì mếch lòng em không? anh thấy em và nó hình như không thân thiện
Nàng chau mày:
-Vậy mà anh nói anh quên- tới nước này nàng không còn muốn che giấu, thành thật tuốt-phải, em không thích cô ta, em rất ghét cô ta
-Tại sao, anh quả thật không hiểu
-Cứ nhìn kỷ em anh rồi anh sẽ hiểu- nàng tỏ vẽ bực bội
-Con gái mấy em nghĩ gì anh thật khó đoán. Thôi anh về!
Dứt lời chàng đứng dậy, bỏ đi không ngoáy đầu nhìn lại, người con gái phía sau chàng đang đỏ hoe mắt
Mấy ngày sau
Văn Khánh ngồi chễnh chệ trên ghế bành, tay chân nhịp nhịp thưởng thức tiếng đàn của em. Tiếng đàn thánh thót, lúc ngân, lúc trầm rồi lại bay bổng, vang xa… vang xa… hết một bản, bản khác nối đuôi, rồi lại thêm một bản, tiếp tục kéo dài, cứ thế…cứ thế…
Văn Khánh bỗng chột dạ, chàng nhổm người dậy, chàng bước tới đặt tay mình chặn lên bàn tay Vân
-Đừng đàn nữa
Vân ngước mắt nhìn anh hai khó hiểu
-Sao? lý do?
Văn Khánh rối bời ruột gan, chàng rất muốn nói chuyện điềm đạm với em, nhưng không hiểu sao mình lại gắt gỏng:
-Đừng hỏi lý do, anh chỉ biết rằng lúc này em nên dừng
-Em đang đàn say mê, anh chớ cản trở em
Nàng nhăn mặt, gạt tay anh ra. Chàng nổi quạu:
-Em dám cải anh ư?
-Tại anh vô lý, kỳ quặc -nàng kiên quyết phản kháng- em không thích ai xen vào ý thích tự do của mình
-Tao không rỗi hơi xen vào lối sống của mày- chàng bực tức- chỉ tại cái thế giới trong người mày lạnh như băng, khiến tao không tài nào chịu nổi
-Anh thiệt lạ, em có lạnh với anh bao giờ?
-Mày không lạnh với tao nhưng mày lạnh với bạn tao
Tuyết Vân ngớ ngẩn hỏi
-Bạn anh là ai?
Khánh máy móc:
-Thằng Hà Văn chứ ai!
-Gã khờ đó hử- Nàng cười- anh hai, anh ta thì có liên can gì tới em
Văn Khánh chợt lúng túng, chàng không biết nên mở lời thế nào để em hiểu, nhưng nếu không nói thì sẽ chẳng còn nhiều thời gian đặn nói, và hạnh phúc của chàng cũng theo đó mà bay mất. Khó khăn lắm chàng đành phải lựa lời ướm thử
-Hết khóa học này, Văn nó xuất ngoại, nó về Anh Quốc đoàn tụ với gia đình
-Thế ư?
-Ừ, nó có tâm sự, nếu mà nó ra đi khi chưa làm rõ tình cảm thật của nó với người mà nó hằng đêm thương mến, thì nó không đành lòng xa quê hương- Khánh liếc nhìn em, thái độ Vân lãnh đạm chẳng chút gì tiếc rẽ như chàng, Khánh tiếp- nếu theo em nằm trong trường hợp của Văn, em xử lý tình c
-Anh dễ thương quá!
-Hả- chàng giật mình, Khánh có vẻ hiểu đựơc chút nào về nổi buồn ở Trinh rồi. Nàng vu vơ bứơc, chàng dợm gót theo sau:
-Em đang yêu, đúng không?
Chàng đánh trúng tim đen nàng nhanh vậy sao. Mắt nàng mở to bất thần nổi lửa, nhìn chàng thù hằn, nàng hỗn hào quát mắng:
-Phải, phải, tôi đang yêu, yêu muốn phát điên đây nè, mà mọi thứ đều do em anh mang lại, cô ấy làm tôi trở thành kẻ tội nghiệp nhất đêm nay, tôi ghét em anh, hai anh em nhà anh biến cho khuất mắt tôi
Nàng bưng mặt bỏ chạy, chạy trốn vì quá bẽ bàng. Chỉ tội cho Văn Khánh mãi đực mặt trông theo, thiệt ngố. Cơn mưa khi không mà tự đổ, từng giọt từng giọt rưới trên mình gã thất tình rong rêu hợm hĩnh. Bến tàu chẳng có lấy một bóng người ngoài chiếc bóng của chàng ngã dài cô liêu
Nội dung:
“Tôi chưa có ý định biết em…tôi đã biết
Tôi chưa nghĩ mình phải tìm hiểu em…tôi đã tự hiểu
Tôi mong em đến bên tôi một ngày không xa ngái
Và…đừng làm tôi thất vọng
Trước tình yêu hằng mong đợi bao ngày!
M.N “
Vân đọc mà tức cười. Thư gì mà khô như ngói, kiểu viết lạ lẫm chẳng có điệu vần, tiết tấu, dở ẹc
-Bạn Vân giữ trật tự!
Nụ cười tắt, nàng xấu hổ gằm mặt xuống bàn yên lặng. Lần đầu tiên trong đời học sinh nàng bị người khác nhắc nhở. Thụy Biên cười mỉm chi:
-Hôm nay trời mưa to
-Làm gì có- nàng ngoái
đầu nhìn ra cửa sổ
-Tao thấy lạ, nên tao nghĩ trời sẽ mưa
-Là sao?
-Lần đầu tiên đọc thư tình mà mày cười nham nhở quá
-Hi hi, tao báo cho mày biết trước tao sắp nổi khùng rồi đó
-Sao vậy?
-Sáng nay gặp người không bình thường,giờ đọc thư của bất bình thường thì làm sao tao bình thường cho được
Thụy Biên chưng hửng nhưng cũng nhe răng cười khoái chí bởi câu nói khôi hài của bạn. Lớp trưởng từ ngoài vào tuyên bố:
-Tiết đầu cô vắng
Tức thì cả lớp phá vỡ sự nghiêm túc ban đầu, thay vào đó những câu chuyện buôn dưa lê.
Chương 6
Hà Văn chống cằm, cắn bút, ngồi suy tư trên bàn viết, chàng muốn viết một bài thơ đầy ý nhị yêu đương gởi tặng Vân, ngồi nghiền ngẫm suốt buổi mà chẳng có ý nào cả, làm thơ sao mà khó thế, chàng có bao giờ phải mất thời gian cho mấy chuyện không đâu chứ, thế mà bây giờ phải vắt óc nặn từng con chữ mà chằng ăn nhập gì. Phải thầm phục mấy ông thi sĩ thả thơ cứ nhẹ như gió, ý cứ tràn trề như sông, như biển. Mệt mỏi, làm thơ không xong thì viết thư chắc cũng ổn, nghĩ thế chàng lấy bút hí hoáy vài dòng mở đầu, mới được vài dòng chào hỏi lại sợ thư mình sẽ bị đối phương từ chối, lúc ấy có nước khốn khổ. Đang lưỡng lự, bỗng Văn Khánh giống cơn lốc cuốn vào phòng, hắn hét hắn la ầm cả lên:
-Mày ơi nguy rồi, nguy thật rồi!
Hà Văn thấy cử chỉ của bạn nên cũng hoảng
-Chuyện gì?
Văn Khánh thở dốc:
-Thì chuyện của mày
-Chuyện tao…?
Văn Khánh chìa tờ giấy gấp nhỏ trịnh trọng dúi vào tay bạn. Hà Văn còn ngờ nghệch nhưng cũng từ từ mở ra. Mấy chữ “gởi Tuyết Vân” làm Văn mất bình tĩnh, chàng hồi hộp lướt qua từng con chữ
“Tôi chưa có ý định biết em…tôi đã biết
Tôi chưa nghĩ mình phải tìm hiểu em…tôi đã tự hiểu
Tôi mong em đến bên tôi một ngày không xa ngái
Và…đừng làm tôi thất vọng
Trước tình yêu hằng mong đợi bao ngày!
M.N “
Trời, có người lại phổng tay trên chàng ư? Cái tên M.N này rõ là thấy ghét, bức thư khô như ngói mà cũng đem gởi cho người ta. Nhưng hắn còn cam đảm mà gởi, còn ta…ta chưa có đủ tự tin khi đối diện với nàng, cả viết một lá thư cũng hành ta mấy ngày, thư vẫn còn chưa ra hình ra vóc thế mới tức. Nổi buồn ở đâu tự dưng chuốc vào hồn. Có một người vừa tỏ tình với nàng, có một người muốn kết thân cùng nàng. Còn riêng nàng? nàng nghĩ ra sao? chàng không rõ, quyền chọn lựa điều phụ thuộc vào nàng.
Văn Khánh chuyên chú nhìn bạn, mọi cái bất ổn nơi Văn điều không qua được mắt Khánh, chàng lựa lời an ủi:
-Mày đừng buồn tao sẽ tạo cơ hội thêm cho mày
-Cơ hội- chàng cười nhạt- còn cơ hội cho tao sao?
-Vẫn còn, nó là em gái tao, tính của nó tao hiểu, mấy bức thư dở ẹc như thằng cha này thế nào cũng là ác mộng với nó, nên mày cứ việc viết một lá thư đi, tao tình nguyện làm cầu nối vô điều kiện cho mày
-Mày tốt quá -Hà Văn vỗ vai bạn- tao sẽ viết, tao cần suy nghĩ thêm, cảm phiền mày ngày mai lại tới, ơ…không tuần sau nhé
-Ừ, vậy cũng được- Khánh gật đầu- thôi tao về
Văn Khánh khép cửa phòng bạn, chàng bước xuống thang, đi ngang phòng khách, chàng nghe thấy tiếng Lệ trinh gọi
-Anh Khánh, anh vào đây em có chuyện muốn hỏi
Cửa phòng khách mở sẳn, nàng mời chàng ngồi vào salon. Ngần ngại nói:
-Xin lỗi chuyện hôm trước, anh đừng để bụng nha
-Chuyện hôm trước là chuyện gì? chàng vờ hỏi- anh quên rồi
-Thiệt hông? Lệ Trinh bặm môi
-Thiệt- chàng cười-anh muốn hỏi em câu này, em trả lời thành thật nha, không hỏi anh thấy khó chịu lắm
-Hỏi đi? nàng gật nhẹ đầu
-Em gái anh có làm gì mếch lòng em không? anh thấy em và nó hình như không thân thiện
Nàng chau mày:
-Vậy mà anh nói anh quên- tới nước này nàng không còn muốn che giấu, thành thật tuốt-phải, em không thích cô ta, em rất ghét cô ta
-Tại sao, anh quả thật không hiểu
-Cứ nhìn kỷ em anh rồi anh sẽ hiểu- nàng tỏ vẽ bực bội
-Con gái mấy em nghĩ gì anh thật khó đoán. Thôi anh về!
Dứt lời chàng đứng dậy, bỏ đi không ngoáy đầu nhìn lại, người con gái phía sau chàng đang đỏ hoe mắt
Mấy ngày sau
Văn Khánh ngồi chễnh chệ trên ghế bành, tay chân nhịp nhịp thưởng thức tiếng đàn của em. Tiếng đàn thánh thót, lúc ngân, lúc trầm rồi lại bay bổng, vang xa… vang xa… hết một bản, bản khác nối đuôi, rồi lại thêm một bản, tiếp tục kéo dài, cứ thế…cứ thế…
Văn Khánh bỗng chột dạ, chàng nhổm người dậy, chàng bước tới đặt tay mình chặn lên bàn tay Vân
-Đừng đàn nữa
Vân ngước mắt nhìn anh hai khó hiểu
-Sao? lý do?
Văn Khánh rối bời ruột gan, chàng rất muốn nói chuyện điềm đạm với em, nhưng không hiểu sao mình lại gắt gỏng:
-Đừng hỏi lý do, anh chỉ biết rằng lúc này em nên dừng
-Em đang đàn say mê, anh chớ cản trở em
Nàng nhăn mặt, gạt tay anh ra. Chàng nổi quạu:
-Em dám cải anh ư?
-Tại anh vô lý, kỳ quặc -nàng kiên quyết phản kháng- em không thích ai xen vào ý thích tự do của mình
-Tao không rỗi hơi xen vào lối sống của mày- chàng bực tức- chỉ tại cái thế giới trong người mày lạnh như băng, khiến tao không tài nào chịu nổi
-Anh thiệt lạ, em có lạnh với anh bao giờ?
-Mày không lạnh với tao nhưng mày lạnh với bạn tao
Tuyết Vân ngớ ngẩn hỏi
-Bạn anh là ai?
Khánh máy móc:
-Thằng Hà Văn chứ ai!
-Gã khờ đó hử- Nàng cười- anh hai, anh ta thì có liên can gì tới em
Văn Khánh chợt lúng túng, chàng không biết nên mở lời thế nào để em hiểu, nhưng nếu không nói thì sẽ chẳng còn nhiều thời gian đặn nói, và hạnh phúc của chàng cũng theo đó mà bay mất. Khó khăn lắm chàng đành phải lựa lời ướm thử
-Hết khóa học này, Văn nó xuất ngoại, nó về Anh Quốc đoàn tụ với gia đình
-Thế ư?
-Ừ, nó có tâm sự, nếu mà nó ra đi khi chưa làm rõ tình cảm thật của nó với người mà nó hằng đêm thương mến, thì nó không đành lòng xa quê hương- Khánh liếc nhìn em, thái độ Vân lãnh đạm chẳng chút gì tiếc rẽ như chàng, Khánh tiếp- nếu theo em nằm trong trường hợp của Văn, em xử lý tình c