Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) (xem 5808)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

u . . . . . . Tiên sinh bên trái xích lại gần thêm một chút nữa , gần thêm một chút nữa , tốt lắm , chính là như vậy . . . . . . Cánh tay kia của hai vị tiểu thư thân mật khoác vào tay hai vị tiên sinh . . . . . . Đúng đúng rồi , chính là như vậy. . . . . .” Thợ chụp hình rốt cuộc cũng tìm được hình ảnh hoàn mỹ .


Lòng của Mặc Thiên Tân càng ngày càng đau , sắc mặt cũng thay đổi càng ngày càng trắng bệch , thế nhưng hắn vẫn cố nhịn đau , mặt đối mặt trước ống kính mỉm cười vui vẻ.


Hắn muốn chụp được tấm ảnh gia đình này , hắn muốn mỉm cười chụp được tấm ảnh gia đình này , hắn muốn lưu lại làm kỉ niệm , để lưu lại cái hạnh phúc này , cho nên hắn phải chịu đựng. . . . . . Không đau. . . . . . Hắn không thấy đau. . . . . . Một chút cũng không thấy đau.


“Mọi người cười một cái , cười vui vẻ lên !” Thợ chụp hình vừa nói , vừa đưa ngón trỏ lên .


Canh được nụ cười hạnh phúc và dịu dàng trên mặt của năm người , tìm được hình ảnh hoàn mỹ , ngón trỏ từ từ dùng sức, chuẩn bị bấm máy .


Trán của Mặc Thiên Tân lấm tấm mồ hôi , đau đớn trong tim tăng thêm gấp đôi , hô hấp càng ngày càng mỏng manh , nhịp tim cũng cũng càng ngày càng chậm chạp, cơ năng trong thân thể giống như đang giảm xuống , đem hơi sức trên người hút sạch , cuối cùng. . . . . . Trước thời điểm thợ chụp hình ấn núp chụp một giây , hai chân hắn vô lực quỳ gối trên cỏ , thân thể lập tức tê liệt ngã xuống .


“Thiên Tân!”


“Thiên Tân!”


“Thiên Tân!”


“Thiên Tân!”


Bốn người khiếp sợ trăm miệng một lời , cũng lập tức đem Thiên Tân vây lại , mà lúc này thợ chụp hình ấn nút chụp , cũng chỉ chụp được hình ảnh xốc xếch không trọn vẹn .


“Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . . Con làm sao vậy ? Thiên Tân con sao thế ?” Tử Thất Thất hốt hoảng nói , đôi tay nắm thật chặt tay của hắn.


Hai đầu gối Phương Lam vội vàng quỳ xuống đất , kiểm tra hô hấp của hắn , kiểm tra thân thể khẽ run của hắn , sau đó đem lỗ tai của mình áp lên trái tim của hắn , nghe tần số nhịp tim của hắn .


Rõ ràng vừa nãy mới uống thuốc không tới nửa giờ , tại sao đột nhiên lại phát bệnh chứ? Tại sao tim lại đập kỳ lạ như vậy ? Chẳng lẽ. . . . . . Đã chống đỡ không nổi nữa rồi?


Không! Không! Không!


“Nhanh lái xe tới đây, mang Thiên Tân đi bệnh viện!”


Câu nói này của Phương Lam vừa ra khỏi miệng , Tử Thất Thất, Mặc Tử Hàn cùng Mặc Thâm Dạ cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này , mà Mặc Thâm Dạ nhanh chóng hồi hồn chạy đi lái xe , Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn vẫn còn sững sờ không cách nào từ trong sợ hãi hồi hồn.


“Không cần. . . . . .” Mặc Thiên Tân khó khăn mở miệng.


Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn nghe thanh âm của hắn lập tức hồi hồn , hai mắt khẩn trương nhìn hắn.


Mặc Thiên Tân đưa bàn tay nho nhỏ của mình ra nắm lấy tay Phương Lam , hắn hô hấp từng ngụm từng ngụm , van xin mà nói “Mẹ Tiểu Lam. . . . . . Mẹ. . . . . . Con . . . . . . Con không cần. . . . . . Đi . . . . . . Bệnh viện. . . . . . Con. . . . . . Con. . . . . . muốn. . . . . . Con muốn. . . . . . Chụp. . . . . . Ảnh gia đình. . . . . .”


Phương Lam đau lòng không cách nào mở miệng.


“Thiên Tân!” Tử Thất Thất khóc gọi hắn, đôi tay ôm lấy thân thể hắn , hốt hoảng nói “Đứa trẻ ngốc nghếch, nếu như con muốn chụp ảnh gia đình , chúng ta tùy thời tùy chỗ cũng sẽ cùng chụp chung với con , nhưng hiện tại quan trọng nhất là bệnh của con , chúng ta phải đưa con đi bệnh viện trước , sau đó chờ con khá hơn một chút , chúng ta sẽ lại chụp ảnh gia đình!”


“Không. . . . . . Không. . . . . . Con không cần. . . . . . Con muốn bây giờ chụp. . . . . . Con. . . . . . Con. . . . . . ” Hắn vô lực tái diễn một chữ , quật cường muốn đứng lên , nhưng toàn thân lại mềm nhũn không có một chút hơi sức, giống như chân của hắn bị người khác chém đứt vậy, hoàn toàn không có cảm giác , mà tay của hắn cũng giống như bị chặt bỏ vậy , không cảm giác giống nhau , tứ chi của hắn đều không nghe mệnh lệnh của hắn nữa , giống như phế nhân.


“Thiên Tân!” Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy tay hắn, dùng sức nắm , sau đó cố làm ra vẻ bình tĩnh nói “Chuyện chụp ảnh gia đình sau này chúng ta sẽ lại nói , hiện tại quan trọng nhất là đi bệnh viện , con mau nghe lời , con ngoan, cha bảo đảm nhất định sẽ chụp ảnh gia đình với con , cha thề nhất định sẽ không để cho con xảy ra chuyện gì đâu!”


“Cha. . . . . .” Mặc Thiên Tân nhìn hắn , hai mắt chợt mơ hồ, trái tim thêm đau làm cho hắn chau mày lại thật chặt , hắn chịu đựng đau đớn từng ngụm từng ngụm hô hấp , mở ra đôi môi hơi mỏng nói “Con. . . . . . Con. . . . . . Con không cần. . . . . . Không muốn. . . . . .”


“Thiên Tân con đừng nói chuyện nữa , cha dẫn con đi bệnh viện , chúng ta mau đi bệnh viện!” Mặc Tử Hàn hốt hoảng nói , đem hắn từ trên mặt đất ôm lấy , nhanh chóng chạy ra cửa lớn Mặc gia , mà Tử Thất Thất cùng Phương Lam theo sát ở phía sau hắn.


Mặc Thiên Tân ý thức rõ ràng mình không chống đỡ nổi , hai mắt mông lung nhìn thợ chụp hình đứng tại chỗ , nhìn máy chụp hình trong tay hắn , nước mắt đau thương hờ hững chảy xuống . . . . . .


Hắn chỉ muốn chụp ảnh gia đình mà thôi, tại sao không để cho hắn chụp xong ? Tại sao lại phát bệnh vào lúc này?


Ông trời. . . . . .


Chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này ông cũng muốn tước đoạt sao ? Ông lấy đi mạng sống của tôi , ông đã để tôi đau khổ bảy năm nay , chẳng lẽ những cái này còn chưa đủ sao?


CHƯƠNG 240: NẾU NHƯ MÀ MẸ KHÔNG CỨU CON, CON CÓ TỨC GIẬN KHÔNG


Tầm mắt Mặc Thiên Tân càng ngày càng mơ hồ, hắn vẫn nhìn vào máy chụp hình trong tay, cuối cùng hai mắt đột nhiên tối đen như mực, ngất đi.


Mặc tử hàn ôm hắn nhanh chóng chạy, đôi tay dùng sức ôm chặt hắn.


Hắn sẽ không để cho con trai mình chết, hắn sẽ không để cho tim nó ngừng đập, hắn sẽ không để cho con trai mình biến mất trên thế giới này. . . . . Nhất định sẽ cứu nó, nhất định phải cứu nó, cái gì hắn cũng đều không quan tâm, hắn chỉ muốn con trai hắn khỏe mạnh , chỉ cần nó còn sống hắn có thể bỏ qua tất cả, bao gồm mạng của mình.


“Thiên Tân. . . . . .” Hắn không tự chủ nhẹ giọng nỉ non, thanh âm đang run rẩy, trái tim đồng thời cũng run rẩy.


“Xích ——” một tiếng, một chiếc xe màu đen Bentley dừng ở bên cạnh bọn hắn, Mặc Thâm Dạ xuyên qua cửa sổ xe hốt hoảng nói, “Nhanh lên xe!”


Ba người nghe được âm thanh, đồng thời dừng bước, Mặc Thâm Dạ mở cửa xe ra, Mặc tử hàn ôm Mặc Thiên Tân cùng Tử Thất thất ngồi vào sau xe, phương lam ngồi ở trước xe, cả ba cùng dùng sức đóng cửa, Mặc Thâm DẠ đạp chân ga nhanh chóng lái xe đi, Phương Lam vội vàng lấy điện thoại gọi cho Bạch Trú kêu hắn chuẩn bị cấp cứu.


. . . . . .


Năm phút sau
Chiếc xe đột nhiên dừng ở trước cửa bệnh viện

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Điện hạ, thần biết sai rồi!

Xem tử vi tháng 04/2017 của 12 cung hoàng đạo

Gửi đại ca của ba…

Người dành trọn cả yêu thương…

Truyện Em Nợ Anh