Lòng của Mặc Thiên Tân không khỏi mơ hồ sinh ra một tia tà ác.
“Mẹ , nếu như mà con nói tất cả đều nghe lời mẹ , mẹ sẽ chọn để cho con tiếp nhận , hay là không nên tiếp nhận?” Hắn thử thăm dò , cũng thử đem trách nhiệm nặng nề nhiều năm qua trên vai của mình giao cho cô.
Tử Thất Thất khiếp sợ trừng lớn cặp mắt của mình.
Nghe theo cô?
Hắn đem sinh mệnh giao cho cô?
Hắn muốn cô phán quyết sự sống chết của hắn?
Trong nháy mắt , trái tim cô như nặng ngàn cân , làm cô thở không nổi.
Nguyên lai đây chính là cảm giác vướng mắc trên người Thiên Tân , thì ra mỗi ngày hắn đều là vượt qua loại thống khổ này , thật sự rất khó chịu , giống như sắp ngạt thở vậy .
“Con thật muốn mẹ thay con quyết định?” Tử Thất Thất thấp thỏm hỏi.
“Hắc hắc hắc hắc. . . . . .” Mặc Thiên Tân chợt nở nụ cười , sau đó nghịch ngợm mà nói “Con chỉ nói giỡn với mẹ mà thôi , mẹ không cần phải để ở trong lòng , coi như con chưa nói gì là được .” Thật ra thì hắn cũng có một chút quan tâm , hắn muốn biết ở trong lòng của mẹ , là lương tâm quan trọng , hay là hắn quan trọng.
“Thiên Tân!” Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn , trái tim đột nhiên đau đớn kịch liệt , đôi tay cũng đột nhiên dùng sức bắt lấy hai tay hắn.
“Ma. . . . . . Mi?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc.
“Thiên Tân, con ngốc quá . . . . . . Mẹ làm sao sẽ để cho con chết , mẹ làm sao để cho con rời xa mẹ chứ , nếu để cho mẹ lựa chọn , mẹ nhất định sẽ để cho con tiếp nhận giải phẫu , cái gì mẹ cũng không quan tâm , mẹ cũng không muốn suy nghĩ cái gì cả , mẹ chỉ muốn con sống , mẹ chỉ muốn con mạnh mạnh khỏe khỏe , Thiên Tân. . . . . . Chúng ta tiếp nhận giải phẫu đi , chúng ta ích kỷ lần này đi, làm người xấu lần đầu đi!” Hai tay của Tử Thất Thất đột nhiên kích động ôm hắn , ôm hắn thật chặt , cô hận không thể dụi vào trong thân thể mình , hận không thể đem sinh mệnh của chính mình cho hắn , tất cả đều cho hắn.
“Mẹ. . . . . .” Mặc Thiên Tân nhẹ giọng gọi , trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
Vừa nãy là hắn cố ý nói như vậy với cô , bởi vì lòng hắn chính là muốn nghe lời nói đó , hắn muốn cảm nhận tình yêu và quan tâm của mẹ đối với hắn , hắn muốn xem dáng vẻ không nỡ của cô , hắn muốn xem bộ dạng bởi vì hắn tử vong mà thương tâm của cô . . . . . . Rất ích kỷ phải không ? Rất biến thái phải không ? Nhưng cũng là như vậy hắn càng thêm cảm nhận được cô thương yêu hắn nồng đậm , càng thêm càng thêm nồng đậm quan ái .
Từ lúc nào hắn bắt đầu tham lam như vậy ?
Từ lúc nào hắn lại ích kỷ như vậy?
“Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi , con sẽ không tiếp nhận phẫu thuật đâu !” Mặc Thiên Tân kiên định mở miệng.
Không chấp nhận?
Tử Thất Thất khiếp sợ cúi đầu nhìn hắn.
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Bởi vì con không muốn mỗi đêm cũng gặp ác mộng , hơn nữa trong thân thể của mình lại mang trái tim của người khác, nhất định sẽ rất không thoải mái ? Tục ngữ nói không sai : đồ của mình là tốt ! Cho nên con quyết định tuyệt đối sẽ không tiếp nhận phẫu thuật , hơn nữa cũng sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục cha, cho nên mẹ nhất định phải đáp ứng con , bắt đầu từ bây giờ mẹ đem tình thương và sự quan tâm của mẹ đối với con cả đời này toàn bộ hãy đem ra , hãy dành riêng cho con đến khi con chết , thì mẹ hãy quên con . . . . . . Coi như thời gian bảy năm này đều là một giấc mộng . . . . . . Một giấc mộng thật đẹp!” Mặc Thiên Tân vui vẻ nói xong , hoàn mỹ đem tất cả thống khổ giấu đi .
Tử Thất Thất nghe hắn nói , cũng là lắc đầu một cái!
“Mẹ không muốn !” Cô cự tuyệt nói, “Mẹ sẽ không quên con , bất kể con còn sống hay phải chết , con ở trong lòng của mẹ vĩnh viễn đều là con trai quý giá nhất , là đứa con quan trọng , là đứa con trai mà mẹ thương nhất , không có người nào có thể cướp đi vị trí thứ nhất của con trong lòng mẹ.”
“Mẹ. . . . . . Mẹ như vậy , về sau sẽ rất đau khổ!” Mặc Thiên Tân khẽ cau mày.
Ngược lại Tử Thất Thất lại nhàn nhạt cười, cô nói “Không. . . . . . Đây không phải là đau khổ , đây là hạnh phúc , sự tồn tại của con chính là hạnh phúc lớn nhất của mẹ , và để lại cho mẹ những kỉ niệm vui vẻ trong cuộc sống của mẹ !”
Mặc Thiên Tân nghe cô nói, xem chừng khuôn mặt tươi cười của cô , đột nhiên nhào vào trong ngực của cô, nước mắt hạnh phúc từng giọt từng giọt rơi xuống.
Chết. . . . . . Thật ra thì cũng không đáng sợ!
Đáng sợ. . . . . . Là thời gian lãng quên . . . . . . Sẽ không có người nào nhớ đến hắn. . . . . .
Thời điểm hai mẹ con vô cùng ấm áp , cửa phòng đột nhiên mở ra , Phương Lam cầm một khay trái cây đứng ở cửa phòng , kinh ngạc nhìn bộ dáng của bọn họ vào giờ phút này .
“Hai người . . . . . . Làm gì cùng ôm nhau khóc vậy? Có chuyện gì đau lòng sao không bằng cũng nói cho tôi nghe đi , để cho tôi cũng vui vui vẻ vẻ!” Phương Lam hào hứng bừng bừng.
Vui vui vẻ vẻ?
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cùng nhau xấu hổ!
~(╯﹏╰|||)(╯﹏╰|||)~
“Được rồi, cậu đã muốn nghe như vậy , tôi sẽ kể từ đầu đến cuối một lần nói cho cậu biết !” Tử Thất Thất cắn răng nghiến lợi, gương mặt tà ác.
“Không sai, trước khi chúng tôi nói , mẹ phải chịu sự trừng phạt của chúng tôi !” Mặc Thiên Tân gương mặt cũng tà ác.
“Trừng phạt?” Tâm thần Phương Lam có chút thấp thỏm , “Trừng phạt cái gì?”
“Cậu lập tức sẽ biết thôi ! Thiên Tân chúng ta lên!” Tử Thất Thất chỉ huy.
“Dạ!” Mặc Thiên Tân nghe lệnh.
Hai người đột nhiên cùng nhau xông lên , giống như con sói đói kiếm ăn , chỉ muốn ăn thịt người khác!
“Oa —— cứu mạng ——” Phương Lam kêu to , thanh âm thảm thiết xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
※※※
Sáng sớm hôm sau
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân đều còn ngủ khò khò , có thể bởi vì đã giải quyết vấn đề trầm trọng trong lòng , cho nên hai người ngủ đều vô cùng ngọt ngào , hơn nữa còn ôm nhau thật chặt , nếu như không phải là thân thể của Thiên Tân quá nhỏ , vậy đây tuyệt đối chính là tư thế ngủ thân mật của một cặp vợ chồng . Mà về Phương Lam thì lại là một đêm không ngủ , nguyên nhân có thể bởi vì nơi này là Mặc gia , làm cô luôn nhớ tới một chút chuyện cũ đã qua , cho nên cô không thể làm gì khác hơn là rời giường thật sớm , chuẩn bị vận động buổi sáng mà rất lâu đã không làm qua .
“Rắc rắc!”
Phương Lam nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra , hai mắt nhìn hai mẹ con trên giường , chỉ sợ đánh thức hai người bọn họ , nhưng . . . . . . Khi cô đi ra cửa phòng , đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại , lúc xoay người , cô đột nhiên sửng sốt cả người , hai mắt khiếp sợ trợn to , thấy Mặc Thâm Dạ dựa vào vách