“Đúng vậy a, mẹ tiểu Lam, mẹ đừng đi, mẹ đã nói sẽ bồi Thiên Tân mà, mẹ cũng đã nói cái gì cũng nghe con, thế nên đừng đi nha, chúng con không hỏi là được, chúng con tin tưởng mẹ, tin mẹ 1000%!” Mặc Thiên Tân lựa ý hùa theo lấy lòng.
Phương Lam đưa lưng về phía bọn họ, khóe miệng len lén cười.
“Các người thực sự không hỏi nữa? Cam đoan không đối đãi với tôi như phạm nhân nữa?” Cô cố ý lạnh lùng mở miệng.
“Đúng đúng đúng, chúng tớ cam đoan!”
“Đúng đúng đúng, chúng con cam đoan!”
Hai mẹ con cùng nhau mở miệng, cùng nhau gật đầu.
“Vậy cũng được, thấy hai người có thành ý như thế, tớ tạm tha lần này, bất quá vừa rồi hai người hỏi nhiều vấn đề như vậy, không bằng cứ theo Thất Thất nói, để tớ hỏi lại hai người mấy vấn đề nha!” Phương Lam vui vẻ xoay người, nụ cười tà ác rạng rỡ trên mặt.
“Không thành vấn đề, cậu hỏi đi!”
“Không thành vấn đề, mẹ hỏi đi!”
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân làm tốt chuẩn bị trả lời.
“Đầu tiên. . . . . .” Phương Lam hai mắt nhìn Tử Thất Thất, trực tiếp sắc bén hỏi, “Cậu và Mặc Tử Hàn hiện tại đã phát triển đến giai đoạn nào rồi? Có hay không. . . . . .” Cô đột nhiên ngừng lại, đồng thời chìa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào bụng của Tử Thất Thất, nhỏ giọng nói, “Châu thai ám kết a?”
Châu. . . . . . Châu thai ám kết?
Tử Thất Thất trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn cô.
“Cậu nói bậy gì đấy? Cái gì mà châu thai ám kết? Kết cái đầu cậu à!” Cô hất tay Phương Lam ra, bối rối lui về phía sau.
“Hả? ? ? Tớ nói sai sao? Đàn ông với phụ nữ dưới tình huống không kết hôn mà mang thai, không phải là châu thai ám kết sao? Vậy là cái gì nha? A. . . . . . Tớ nhớ ra rồi, là chưa kết hôn mà có con! Thật là xấu hổ, tớ không có văn hóa, dùng sai thành ngữ.” Phương Lam cố ý châm chọc nói, trả đũa chuyện vừa rồi.
“Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu. . . . . .” Tử Thất Thất chỉ vào mũi cô, lửa giận ngút trời hét to, “Cậu cái con bé xấu xa này, làm sao cậu có thể ở trước mặt trẻ con nói lời như thế hả? Hơn nữa tớ. . . . . . Tớ. . . . . . Tớ. . . . . .” Cô bối rối ta đây hồi lâu, cũng không nói được tớ thế nào.
“Ai. . . . . . Cậu đừng có gấp, cũng đừng tức giận, thật ra thì tớ nói những lời này cũng có nguyên nhân !” Phương Lam tiến lên, kéo tay cô nói, “Tớ đây là trong lòng để ý tới cậu a, cái tên Mặc đại tổng giám đốc kia cũng đã chiếm hết tiện nghi, nói như thế nào cũng nên tổ chức một hôn lễ, chính thức cưới cậu qua cửa chứ? Chẳng lẽ cậu cứ muốn trốn tránh ở bên anh ta mãi sao? Báo mấy ngày trước tớ cũng đã xem rồi, hôm bữa tiệc đính hôn của Bách gia, cậu mặc lễ phục lộ lưng, lộ ra chuyện huyết long, mặc dù chuyện này có thể chứng minh cậu đã là người phụ nữ anh ta chọn trúng, nhất định là nữ đương gia tương lai của Mặc gia, nhưng hôn lễ lại chậm chạp không cử hành, vậy cậu vẫn không thể đường đường chánh chánh là Mặc gia phu nhân, cho nên. . . . . . Nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, để anh ta lập tức cưới cậu qua cửa mới được!”
Nghe lời cô nói, Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc, hai mắt cũng khẽ rũ xuống.
Cưới cô?
Nhìn tình huống hiện tại, hắn không thể nào sẽ lấy cô, mà cô cũng sẽ không gả cho hắn, mặc dù hắn lúc ở bệnh viện đã nói sẽ lấy cô, nhưng bởi chuyện Thiên Tân, khiến tình cảm hai người bọn họ rối loạn, cô hiện tại quyết định sẽ không gặp mặt hắn, hơn nữa hắn khư khư cố chấp muốn dùng trái tim người sống phẫu thuật cho Thiên Tân, mà cô còn đang do dự có nên đem chuyện này nói cho Thiên Tân hay không, đồng thời đối với sự tàn nhẫn của người đàn ông này mà sợ hãi.
Kết hôn?
A. . . . . .
Xem ra vẫn là xa không với tới.
“Tại sao? Tại sao mất mát như vậy? Chẳng lẽ Mặc Tử Hàn khi dễ cậu? Anh ta không chịu cưới cậu? Hay là anh ta có thú vui mới rồi?” Phương Lam nghi ngờ hỏi.
“Không phải!” Tử Thất Thất miễn cưỡng mỉm cười.
“Vậy sao cậu lại như vậy?” Phương Lam tiếp tục hỏi.
“Ai. . . . . .” Tử Thất Thất than thở, sau đó cố gượng cười, “Tóm lại, chuyện này cậu đừng quản, anh ấy đối với tớ rất tốt, đối với Thiên Tân cũng rất tốt, giữa chúng tớ không có vấn đề gì, nhưng mà chuyện kết hôn vẫn phải thận trọng suy nghĩ, cho nên. . . . . . Cậu cũng đừng hỏi, cũng đừng quan tâm, vẫn nên quan tâm nhiều tới vấn đề của cậu hơn đi!”
“Vấn đề của tớ? Tớ có vấn đề gì?” Phương Lam hỏi ngược lại.
“Cậu đừng giả bộ u mê, lúc mà cậu bước vào sảnh tầng một, đôi mắt Mặc Thâm Dạ liền nhìn chằm chằm vào cậu đấy, ai nha. . . . . . Một khuôn mặt thâm tình, một khuôn mặt si tình, ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra anh ta đối với cậu tâm hoài bất quỹ (để ý), mặc dù tớ không rõ chuyện gì xảy ra giữa hai người, rốt cuộc có nhân duyên kỳ diệu gì, tóm lại, cá nhân tớ cho rằng cậu với anh ta nên tiến tới, cho nên. . . . . . Tớ chúc phúc hai người!” Cô vừa nói, vừa vui mừng vỗ vỗ vai Phương Lam.
Chúc phúc?
Phương Lam sắc mặt trong nháy mắt xanh mét.
“Tớ với anh ta là không thể nào , lời chúc phúc của cậu vẫn nên thu lại đi, tớ không chịu nổi!”
“Mẹ tiểu Lam, kỳ thật mẹ cũng đã già đầu rồi, đã có người đàn ông như vậy si mê mẹ, mẹ sao không chấp nhận, thông qua đi?” Mặc Thiên Tân bắt đầu thêm dầu thêm mỡ.
“Loại chuyện này là có thể chấp nhận đấy sao? Là có thể được thông qua đấy sao? Hai người chớ có nói đùa, mẹ nói không thể là không thể!”
“Ai nha, đừng kích động nha, xem bộ dáng cậu như vậy, giống như rất thích người ta đó nha!” Tử Thất Thất nói.
“Cái gì? Tớ thích anh ta? Hoang đường!” Phương Lam nói.
“Ừ, nghe mẹ nói như thế, con chợt nhớ tới vừa rồi lúc mẹ tiểu Lam nhìn thấy bác cả, mặt đỏ bừng, tinh thần khẩn trương, hai mắt thấp thỏm, hơn nữa con còn ngầm trộm nghe tiếng trái tim mẹ đập nữa, theo như các dấu hiệu cho thấy, có thể chứng minh mẹ tiểu Lam đã yêu rồi!” Mặc Thiên Tân suy luận nói.
“Xem đi, tớ nói không sai chứ?” Tử Thất Thất đắc ý.
“Cậu. . . . . . Hai người. . . . . . Hai người. . . . . .” Phương Lam lửa giận ngút trời chỉ vào hai mẹ con, đột nhiên bạo tẩu đánh về phía bọn họ, hét lớn, “Tôi muốn giết các người!”
“Oa. . . . . . Bác cả cứu con, bác gái điên rồi!” Mặc Thiên Tân kêu cứu.
“Thiên Tân chạy mau, ngàn vạn chớ bị mẹ nuôi con bắt được!”
“Hai người hôm nay ai cũng đừng tưởng chạy thoát. . . . . . Nạp mạng đi!”
“Cứu mạng a ——”
“Cứu mạng a ——”
Tiếng ồn ào trong phòng nháy mắt dường như lan tỏa khắp biệt thự.
※※※
Trong phòng ngủ chính
Mặc Tử Hàn đi tới quầy bar nhỏ bên trong, c