“Nếu tôi nói ba cô đã từng là sát thủ hắc đạo giết người vô số, cô cũng không muốn biết chuyện của ông ta sao?”
Sát thủ hắc đạo? Giết người vô số?
Tử Thất Thất khiếp sợ trợn to hai mắt, hai chân đột nhiên dừng lại.
“Ông nói bậy!” Cô phủ nhận.
“Tôi không có nói quàng, lời tôi nói đều là sự thật!”
“Ông nói láo, ba tôi không phải người như thế, ông ấy không phải là sát thủ gì hết, tôi không cho phép ông bôi nhọ ba tôi!” Tử Thất Thất tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn ông ta.
“Tôi bôi nhọ ông ta? A…..” Chung Khuê cười khẽ, cố ý kích thích cô, “Nếu cô biết tên họ thực của ba cô, cô sẽ biết thanh danh của ông ta có thể dùng bốn chữ “xấu không tả được” để hình dung!”
“Ông im miệng!” Tử Thất Thất hét lên.
“Cho dù tôi ngậm miệng, nhưng còn sẽ có rất nhiều rất nhiều người nói xấu ba cô, nhưng mà thật đáng tiếc, cô thậm chí tên thật của ba mình cũng không biết, vậy nên cho dù hiện tại có người trước mặt cô mắng chửi ba cô, cô cũng không biết bọn họ đang nói ai, thật sự là đáng thương….. Một đứa trẻ đáng thương!”
“Ông câm miệng lại cho tôi!” Tử Thất Thất tức giận tiến lên một bước, hai tay siết chặt.
“Thế nào? Tức giận? Cô không phải cho là tôi nói láo sao? Vậy sao cô lại tức giận thế chứ? Thật ra thì tôi còn biết nhiều chuyện của ba cô hơn nữa, nếu cô muốn biết, tôi toàn bộ đều nói cho cô, nếu cô không muốn biết, vậy ít nhất….. Cô có muốn biết tên thật của ba mình không?” Chung Khuê bắt đầu đánh chiến thuật tâm lý, dùng thanh âm ổn trọng dụ hoặc trái tim chộn rộn trong cô.
Tên thực của ba?
Ba không phải tên là Tử Trọng Sinh ư?
Ông ấy còn tên khác ư?
Ông ấy thật sự là sát thủ hắc đạo như ông ta nói? Giết người vô số?
Không….. Không….. Không…..
Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
Ba dịu dàng như vậy, thiện lương như vậy, hiền lành như vậy, lúc ba cười thì như một đứa trẻ không hề giữ lại, lúc ba tức giận cũng không nỡ đánh cô một cái, mỗi lần câu có, ba đều thả hết những con cá câu được xuống biển, còn nói bọn cá rất đáng thương, ba còn là người khi thấy bà cụ trên đường cái lập tức sẽ giúp đỡ, ba sao có thể là sát thủ hắc đạo giết người vô số được chứ?
Không….. Không có khả năng….. Đây tuyệt đối không có khả năng!
“Ai…..” Chung Khuê cố ý thở dài, lúc cô rối rắm bàng hoàng nói, “Nãy cô nói ba cô bảy năm trước đã chết? Vậy hiện tại trên bia mộ ông ta viết tên gì? Thật không nghĩ tới ông ta ngay cả chết, cũng không có cách nào nhận tổ quy tông!”
Lửa giận trong lòng bộc phát, Tử Thất Thất tức giận mở to miệng, muốn hô to, nhưng có người lại đoạt lời cô.
“Nếu lão gia tử ông cái gì cũng biết, vậy trực tiếp nói cho cô ấy đi, cần gì làm khó một cô gái kém hơn ông tới mấy chục tuổi như vậy?”
Chung Khuê nghe được thanh âm đột nhiên truyền vào, cau mày quay đầu, nhìn một người đàn ông mặc âu phục trắng.
Bạch Trú?
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn anh.
Từ lúc xuống xe trước cửa khách sạn Rich, anh lại đột nhiên biến mất, cũng không trông thấy bóng người, không nghĩ tới vậy mà ngay tại lúc này lại đột nhiên xuất hiện. Anh rốt cuộc đã làm gì? Hơn nữa còn nói chuyện với một nguyên lão ba đời của hắc đạo như vậy, anh chẳng lẽ không muốn sống nữa?
“Là anh?” Chung Khuê nhìn Bạch Trú, có chút kinh ngạc nói, “Sao anh lại ở đây?”
“A, tôi là bác sĩ chính của vị tiểu thư này, bởi vì thân thể cô ấy không được khỏe cho lắm, cho nên tôi theo cô ấy tham gia yến tiệc này!” Bạch Trú nói xong còn cười thản nhiên.
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng giống như vô cùng quen thuộc của bọn họ, cũng không khỏi nhíu mày.
“Các người biết nhau?” Tử Thất Thất hỏi.
“Đúng vậy, lão gia tử mỗi nửa năm đều đến bệnh viện chúng tôi kiểm tra, cho nên chúng tôi rất sớm trước kia cũng đã biết, bất quá thân thể lão gia tử thật sự là tốt lắm, mỗi lần kiểm tra đều không thấy một chút bệnh tật, những người trẻ tuổi chúng tôi cũng thật sự phải học tập thật tốt lão nhân gia ông ấy mới đúng!” Bạch Trú ung dung tự nhiên nói, vẫn không quên vuốt đuôi người ta.
Nhưng Mặc Tử Hàn nghe xong những lời này, chân mày chau lên.
Lão gia tử?
Gọi thân mật như vậy, xem ra quan hệ của bọn họ cũng không chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân, anh nên sớm nghĩ tới mới đúng, hai người bọn họ đều biết Thâm Dạ, vậy hai người bọn họ cũng có thể quen biết.
Chết tiệt!
Đây là anh tính sai!
“A, đúng rồi!” Bạch Trú đột nhiên bừng tỉnh, quay lại chủ đề nói, “Tôi vừa nãy nghe được các người nói chuyện, lão gia tử nếu ông thật sự biết tên thật của ba Thất Thất, vậy nói cho cô ấy đi, đừng làm khó dễ cô ấy nữa!”
“Thất Thất?” Chung Khuê lúc này mới chú ý tới tên cô.
“A? Ông còn chưa biết sao? Đây là tên cô ấy, cô ấy gọi là Tử Thất Thất!” Bạch Trú vội vàng giới thiệu.
Tử Thất Thất?
Họ Tử?
Chung Khuê nghe được tên cô thì khẽ nhăn mày, đồng thời ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới mở miệng, nói, “Tôi cũng không có khó xử cô ấy, chỉ là cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng làm ăn lỗ vốn cả, bất cứ người nào muốn nhận được tin tức từ chỗ tôi, đều phải trả một cái giá, nếu ngay cả đảm lượng cũng không có, vậy tôi sao phải không công nói cho cô ấy biết?”
“Trả giá? Ông muốn trả giá gì?” Bạch Trú tò mò hỏi.
Hai mắt Chung Khuê đảo qua, phục vụ sinh vẫn đứng bên cạnh liền tiến lên, giơ lên khay có ly rượu ở trên.
“A…… Thì ra là uống rượu hả!” Bạch Trú bừng tỉnh hiểu ra, thong dong cầm lấy ly trên khay, sau đó đưa về phía Tử Thất Thất nói, “Tuy rằng thân thể cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng uống chút rượu hẳn là không có vấn đề, yên tâm đi, có tôi ở đây, cô không cần lo lắng!” Anh mỉm cười nói xong câu đó, liền nháy mắt phải.
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh.
Anh có ý gì?
Nếu anh biết người trên hắc đạo nhiều như vậy, hẳn biết bên trong ly rượu có gì chứ? Nhưng mà anh lại nói nhẹ nhàng như vậy, còn nháy mắt với cô. Hãn, nháy mắt là có ý gì? anh rốt cuộc có biết tình trạng hiện tại không vậy?
“Uống đi, không có chuyện gì đâu!” Bạch Trú lại một lần nữa mở miệng, đưa ly rượu vào tay cô.
Tử Thất Thất có chút thấp thỏm nhận lấy, nhưng lại chần chờ.
“Để anh uống!” Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng, cầm lấy ly rượu trong tay cô.
Mặc dù cô ấy vừa rồi đã cự tuyệt một lần, nhưng là Chung Khuê nói ra câu “không thể nhận tổ quy tông” kia lại khiến cô ấy lâm vào trạng thái lưỡng nan, nếu đổi lại góc độ, có người nói ba anh như vậy, anh cũng sẽ rất tức giận, rất phẫn nộ, rất do dự…