“Phòng bếp thì sao? Đối với anh mà nói thì đâu đâu cũng như nhau!” Mặc Tử Hàn càng ngày càng tà ác.
“Anh….. Anh….. Anh đừng làm loạn, em không muốn ở đây….. Hơn nữa Thiên Tân sắp dậy rồi, nó còn phải ăn điểm tâm, nếu bị người nhìn thấy…..”
“Yên tâm đi!” Mặc Tử Hàn cắt đứt lời cô, cười tà nói, “Không có mệnh lệnh của anh, ai cũng không dám vào quấy rầy chúng ta!”
“Không….. Không….. Em không muốn!” Tử Thất Thất bắt đầu giãy giụa.
Mặc Tử Hàn hai tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, bá đạo nói, “Không được không muốn!”
Nói xong, anh liền cưỡng chiếm lấy môi cô, xoay người một cái, đưa cô về phía cái bàn, vừa vặn khiến cô nằm bên cạnh 100 cái hoành thánh, mà anh thì tà ác tới gần cô, đẩy chóp mũi cô, uy hiếp nói, “Bảo bối, em ngàn vạn lần không nên lộn xộn, ngàn vạn lần không nên phản kháng, nếu không cẩn thận đánh đổ 100 cái hoành thánh do em tự tay tỉ mỉ gói kỹ rơi xuống đất, vậy con trai bảo bối của chúng ta sẽ không có đồ mà ăn…..”
“Anh…..” Tử Thất Thất buồn phiền.
“Anh làm sao?” Mặc Tử Hàn vui vẻ hỏi tới.
Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn anh, trong lòng tràn đầy giận giữ, nhưng lại không có biện pháp phát tiết ra ngoài.
“Hừ!” Cô khó chịu quay đầu, không nhìn tới anh.
Mặc Tử Hàn cúi đầu khẽ hôn lên cổ cô, mập mờ không rõ nói, “Em thật sự rất chán ghét cùng anh làm chuyện này sao? Em thật sự chán ghét anh hôn em vậy sao? Em thật sự không thích anh chạm vào em sao? Thật sự….. Rất chán ghét sao?”
Tử Thất Thất nghe xong, chân mày khẽ chau lên.
“Cũng không phải chán ghét!” Cô trả lời.
“Vậy thì là gì?” Anh hỏi.
“…..” Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc.
“Là gì? Trả lời anh, anh muốn biết nguyên nhân!” Mặc Tử Hàn chất vấn.
Tử Thất Thất xấu hổ nhíu mày, kích động bật thốt lên, “Phụ nữ không phải đều thế sao? Đều cảm thấy xấu hổ a, lúng túng a, hơn nữa còn ở đây, em đương nhiên sẽ phản kháng, em đương nhiên sẽ không thích!”
“Nga?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc khẽ nhíu mày.
Phụ nữ đều là vậy sao? Vừa nói không muốn không muốn, dùng sức chống cự, mà một bên lại vui vẻ tiếp nhận, ở trong lòng âm thầm vui mừng? Khẩu thị tâm phi, là như vậy sao? Nhưng mà phụ nữ anh gặp phải đều là phi thường chủ động, mỗi người đều tự động mở hai chân, hoan nghênh anh tiến vào, hơn nữa vô luận là ở đâu, cũng có thể tùy thời hoan nghênh, nhưng lại chỉ có một mình Tử Thất Thất cô, hết lần này tới lần khác cự tuyệt anh, kháng cự anh, còn muốn chọn chỗ. Nói thật….. phụ nữ như vậy là lần đầu tiên anh gặp phải.
“Được rồi!” Anh thỏa hiệp, cười nhạt, “Anh hiểu, anh sẽ không ở đây làm loạn với em, nhưng mà em phải hôn anh!”
“Lại hôn?” Lần này Tử Thất Thất bất đắc dĩ nói thẳng ra, “Tại sao mỗi lần nhất định phải là em hôn anh a?”
“Bởi vì anh thích a!” Mặc Tử Hàn chuyên chế, bá đạo ngang ngược.
Tử Thất Thất cau mày thật sâu, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Hôn chung quy vẫn tốt hơn cái kia, quên đi, hôn thì hôn đi, cũng sẽ không ít đi một miếng thịt.
Cô vẻ mặt không tình nguyện, hai tay vòng ở cổ anh, sau đó đè đầu anh xuống, áp môi mình lên môi anh…..
…..
Ngoài cửa
Mặc Thiên Tân thấy Mặc Tử Hàn áp đảo Tử Thất Thất, trừng lớn hai mắt, sau đó lập tức vươn tay về Thổ Nghiêu phía sau, cào cào không khí.
Thổ Nghiêu nhìn bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của cậu, không ngừng cào không khí, không khỏi nghi hoặc nhíu mày.
(⊙_⊙)?
“Tiểu thiếu gia, cậu đây là…..” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Ngu ngốc!” Mặc Thiên Tân ghìm cổ họng, nhỏ giọng nói, “Đưa di động cho tôi!”
Di động?
Thổ Nghiêu vẫn nghi hoặc không rõ.
“Mau đưa cho tôi, mau lên!” Mặc Thiên Tân thúc giục.
“Vâng!”
Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, theo thói quen khẽ cúi đầu, sau đó nhanh chóng lấy di động ra, đặt lên tay cậu.
Cái tay nhỏ bé linh hoạt của Mặc Thiên Tân nhanh chóng mở khóa, sau đó mở máy ảnh ra.
Cậu đưa ống kính nhắm ngay hình ảnh Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn hôn môi, sau đó tiến lên một bước, đi vào cửa phòng, ấn phím, chỉ nghe “tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách!” mười lần, hoàn mỹ chụp đuợc hình ảnh hôn môi của bọn họ, còn có lúc bọn họ kinh ngạc nhìn về phía cậu, mà biểu tình khôi hài kia, tuyệt đối kinh điển.
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đồng thời nghe được tiếng máy chụp, bọn họ cùng kinh ngạc quay đầu, nhìn Mặc Thiên Tân đứng ở cửa cầm di động.
“Thiên Tân?”
“Thiên Tân?”
Hai người đồng thanh.
“Ai nha ai nha, hôm nay thật đúng là để con mở rộng tầm mắt, rốt cục để con hiểu được cái gì gọi là không phù hợp với thiếu nhi rồi…. Đặc sắc, đặc sắc, thật sự là rất đặc sắc, hình ảnh ân ái hấp dẫn như loại này, con chỉ muốn đưa lên mạng, số người theo dõi nhất định như hỏa tinh đụng địa cầu, nhanh chóng tăng lên, ha ha ha…..” Mặc Thiên Tân cười vui sướng khi người gặp họa, trên mặt tà ác, còn thở lớn nói, “Nhưng mà hai người yên tâm, trẻ em thiện lương giống con như vậy, tuyệt đối sẽ không làm, nhưng mà….. Hai người phải đáp ứng con một điều kiện!”
CHƯƠNG 226: ANH LÀ PHẬT NHƯ LAI…EM LÀ TÔN NGỘ KHÔNG
Một điều kiện?
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời mà nói:
“Là cái gì?”
“Là cái gì?”
Trên mặt Mặc Thiên Tân tràn ngập ý cười, bước mấy bước đi tới trước mặt hai người, sau đó đặt tay hai người chồng lên nhau, cũng dùng hai tay của mình nắm thật chặc. Cuối cùng nâng cái đầu nhỏ của cậu lên, nhìn hai người nói, “Con muốn cả ba, mẹ đáp ứng con, về sau bất kể có chuyện gì xảy ra, ba mẹ cũng phải sống thật vui vẻ, khoái hoạt, may mắn hạnh phúc giống như bây giờ!”
Cuộc sống vui vẻ, khoái lạc, may mắn hạnh phúc?
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nghe cậu nhấn mạnh tám chữ, trong lòng nảy sinh trăm loại ý vị.
Tám chữ đơn giản, tuy nhiên nó bao hàm rất nhiều ngụ ý. Cậu nghĩ muốn nói cho bọn họ biết. Bất kể sau này có nhiều gian khổ, bất kể sau này có nhiều khó khăn bọn họ cũng giống như bây giờ, luôn hạnh phúc. Mà cậu cũng muốn nói, coi như cậu rời đi, cậu đã chết, vĩnh viễn không thể bồi bên cạnh, bọn họ cũng không cần thương tâm, chỉ cần giống như hiện tại, vui vẻ cười, khoái hoạt sống, thật hạnh phúc. . . . . .
Một đứa nhỏ thật hiểu chuyện, bọn họ còn tưởng rằng nó lại muốn giở trò gì tới chọc phá, không nghĩ tới nó sẽ nói ra như vậy.
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn, hai mắt nhìn nhau, kh