Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) (xem 5732)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

giờ, sau đó chơi vui vẻ cùng mẹ cả ngày, để mẹ hoàn toàn yên tâm với mi!” Cậu nhìn gương rồi lầm bầm lầu bầu, khuôn mặt tự tin, ý chí chiến đấu tràn trề.


Cậu phải thừa dịp mình còn nhiều thời gian chơi cùng mẹ, ở một chỗ với mẹ, để mẹ vui vẻ, như vậy cho dù thật sự phải chết, cậu cũng sẽ không lưu luyến, sẽ không có mê luyến. Cậu hiện tại nhất định phải quý trọng mỗi một phút mỗi một giây hiện tại, muốn để tất cả mọi người vui vẻ mới được.


“Xuất phát!” Cậu nắm chặt tay, cổ vũ cho bản thân, sau đó xoay người tiêu sái ra khỏi phòng.


…..


Cửa phòng ngủ


Mặc Thiên Tân sáng sớm lại một lần nữa đứng trước cửa phòng, khóe miệng cười tươi, ngửa đầu ưỡn ngực vươn tay, gõ ba cái.


“Cộc, cộc, cộc!”


“…..” Trong phòng không ai lên tiếng.


“Cộc, cộc, cộc!” Cậu lại gõ, sau đó lớn tiếng nói, “Ba, mẹ, sáng sớm đừng có mà làm chuyện không phù hợp với trẻ em, mau dậy đi, mau mở cửa cho con!”


“…..” Trong phòng vẫn không có ai lên tiếng.


Mặc Thiên Tân nghi hoặc nhíu mày, vươn tay ra, chậm rãi vặn tay cầm, vừa lặng lẽ mở cửa, vừa nhỏ giọng nói, “Excuse me? Con vào đây!”


Cửa phòng chậm rãi mở ra, cậu đứng ở cửa nhìn gian phòng không có một bóng người.


Không có ở đây?


Sáng sớm hai người không ở trong phòng ân ân ái ái, lại chạy đi phong lưu khoái hoạt ở đâu rồi?


“Thổ bao tử!” Cậu lớn tiếng gọi.


Thổ Nghiêu vẫn đi theo sau cậu tới gần, khẽ cúi đầu, nói, “Tiểu thiếu gia, cậu có gì phân phó?”


“Ba với mẹ đâu? Chú biết hai người họ đi đâu không?” Mặc Thiên Tân hỏi.


“Không biết!” Thổ Nghiêu máy móc trả lời.


“Không biết, vậy còn không mau đi tìm!”


“Nhưng điện hạ phân phó tôi, không thể rời khỏi tiểu thiếu gia!”


Mặc Thiên Tân khó chịu nhíu mày, quay đầu nhìn anh ta nói, “Chú dốt thế, tôi bảo chú đi tìm, chú không thể bảo người khác đi tìm sao?”


Thổ Nghiêu 囧! (╯︿╰)~


“Tôi biết rồi, tôi lập tức bảo người đi tìm!”


“7878, tôi chờ chú đấy!” Mặc Thiên Tân khoát tay áo!


Thổ Nghiêu cũng không có rời hắn ngoài hai thước, mà là vô cùng thông minh trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hỏa Diễm, hỏi thăm tung tích điện hạ và phu nhân.


Một phút đồng hồ sau.


“Tiểu thiếu gia, đã tìm được điện hạ và phu nhân!” Thổ Nghiêu lại quay mặt về phía cậu.


“Bọn họ ở đâu?” Mặc Thiên Tân hỏi.


“Ở phòng bếp lầu một!” Thổ Nghiêu trả lời.


Phòng bếp?


Mặc Thiên Tân kinh ngạc!


Lẽ nào mẹ muốn đích thân ra trận, chuẩn bị bữa ăn sáng?


Tuy rằng tay nghề mẹ mỗi ngày cậu đều thấy, nhưng tay nghề của ba….. Hắn không hỏi lạnh run, cảm giác sẽ có chuyện kinh khủng phát sinh.


CHƯƠNG 225: GÓI HOÀNH THÁNH, TỚI ÁI MUỘI


Phòng bếp lầu một


Tử Thất Thất mặc một bộ trang phục ở nhà, cộng thêm cái tạp dề màu hồng, tóc dài đến eo được búi sơ qua, cả người cực kỳ đáng yêu, rất giống một cô gái học cấp hai mới lớn. Mà Mặc Tử Hàn cũng mặc bộ ở nhà y thế, cũng một cái tạp dề nhưng màu lam, tóc ngắn xù xòa xốc xếch, nhìn giống như chưa có tỉnh ngủ, cảm giác cực kỳ biếng nhác.


“Này, em nói anh đó, buồn ngủ thì về phòng ngủ đi, đừng ở đây quấy rối em!” Tử Thất Thất vén tay áo lên, oán giận nói người nào đó.


“Anh không muốn!” Người nào đó cự tuyệt, mở to đôi mắt mê ly, cơ thể như không xương, gục lên người cô.


“Đã nói đừng quấy rầy em nữa mà, đừng đụng vào em!” Tử Thất Thất hất vai, đẩy văng người nào đó ở phía sau ra.


Mặc Tử Hàn chau mày, vẻ mặt bất mãn.


Đôi mắt mê ly của anh nhìn xuống thứ gì đó trong cái xoong nhỏ ở trên bàn.


“Em dậy sớm thế để làm gì a?” Anh nghi hoặc hỏi.


“Làm hoành thánh!” Tử Thất Thất trả lời.


“Hoành thánh?” Mặc Tử Hàn kinh ngạc.


“Đúng vậy, Thiên Tân thích ăn nhất là hoành thánh, với lại cũng đã lâu em không xuống bếp tự tay làm cho nó ăn, thế nên sáng sớm nay em muốn tặng nó một kinh hỉ!” Tử Thất Thất vui vẻ nói, nở nụ cười hạnh phúc.


Mặc Tử Hàn vừa nghe, lại nhìn đến nụ cười của cô, trong lòng cảm giác hạnh phúc cũng lây lan theo, khốn ý cũng đã biến mất hơn phân nửa.


“Thứ này phải làm như thế nào?” Anh nghi hoặc hỏi.


“Trước tiên chuẩn bị nhân thật tốt, sau đó lấy một ít đặt trên vỏ bánh, cuối cùng thì gói lại thành hình nguyên bảo (đĩnh vàng hoặc bạc ngày xưa) là được rồi!” Tử Thất Thất nói đơn giản mấy trình tự.


“Nha….. Thì ra đơn giản như vậy a!” Mặc Tử Hàn nhẹ nhõm nói.


“Đơn giản?” Tử Thất Thất nhìn bộ dáng tự tin kia, sau đó đưa nhân tới trước mặt anh, nói, “Vậy anh gói lại thử đi!”


“Ách…..” Mặc Tử Hàn nhìn nhân bánh trong bát thủy tinh, xấu hổ nói, “Thứ này, anh chỉ ăn qua, nhưng chưa có tự tay gói bao giờ, không bằng….. Em dạy anh trước?”


“Không thành vấn đề!” Tử Thất Thất mỉm cười, lấy một cái vỏ bánh ra, đặt nhân lên trên, sau đó cầm lên nói, “Trước như thế….. Sau đó như thế….. Cuối cùng như vậy….. Là được rồi!” Cô vừa nói vừa làm mẫu, ba phút sau, một tiểu nguyên bảo đã thành hình trong tay cô.


Mặc Tử Hàn trực tiếp nhìn đến há hốc mồm!


(⊙﹏⊙)~


Đây….. Đây là làm sao làm được?


“Ách….. Cái kia….. Em gói lại một lần nữa cho anh đi!” Mặc Tử Hàn xấu hổ nói, mở to mắt nhìn.


“Được! Anh phải nhìn cho kỹ đấy!” Tử Thất Thất lấy thêm một cái vỏ bánh, để nhân lên, lần này cô vừa giải thích, vừa gói thành một tiểu nguyên bảo đáng yêu.


“Lần này thấy rõ chưa?” Cô hỏi.


Mặc Tử Hàn đổ mồ hôi!


“Để anh thử xem!” Anh nhỏ giọng nói, hoàn toàn không có một chút sức lực, mà lòng tin vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.


Anh chần chờ cầm lấy một cái vỏ bánh, lấy nhân để lên, sau đó trái nắm một chút, phải nắm một chút, rà qua rà lại, cuối cùng tạo thành một mụn cơm, thế nào mà nhân bên trong cũng không có lộ ra dù chỉ một chút.


“Anh làm cái gì thế? Gói bánh trôi nước hả?” Tử Thất Thất nhìn mụn cơm trong tay anh chất vấn.


“Đây…..” Mặc Tử Hàn nhìn “hoành thánh” trong tay mình, lại nhìn hoành thánh cô gói trên bàn, đúng là….. Chênh lệch rất lớn.


Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt xấu hổ kia, không khỏi cười trộm!


“Được rồi, tay chân anh thế này thì nên về ngủ đi, đừng quấy rầy em nữa, mau đi đi!” Cô bắt đầu đuổi người.


“Anh không đi, anh còn muốn gói!” Mặc Tử Hàn kiên định.


“Anh còn muốn gói? Dùng đôi tay vụng về kia của anh?”


“Anh nói tay anh vụng về, anh chỉ chưa thuần thục

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 19/03/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

Truyện Hay The Day You Went Away Full

Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

10 năm chồng hành hạ vợ vì không có thai, khi con chào đời, về dọn đồ của vợ thấy thứ này cất dưới tủ chồng bật khóc hiểu vì sao

Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?