“Thì ra là như vậy, Bách gia. . . . . . Quả nhiên là địa điểm ẩn thân tốt nhất ” Mặc Tử Hàn tán thưởng, “Rồi sao nữa ?” Anh tiếp tục hỏi.
“Sau đó tôi vẫn theo dõi cô ấy, muốn tìm cơ hội bắt cô ấy trở lại, nhưng là không nghĩ tới cô lại có thể đi dự tiệc đính hôn Bách gia !”
“Cô ấy đi dự tiệc đính hôn Bách gia ? Là đi tìm Tử Thất Thất ?” Mặc Tử Hàn khẩn trương hỏi. Vừa đụng đến chuyện tình Tử Thất Thất , anh sẽ không tự chủ hốt hoảng, không tự chủ suy nghĩ lung tung . Ngày đó Tử Thất Thất cùng Bách Hiên rời đi, hồi lâu mới trở về, mà thời điểm quay về mắt hồng hồng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Đụng phải Phương Lam rồi hả ? Họ nói những gì rồi hả ? Còn là. . . . . .
“Dạ, cô ấy là đi tìm phu nhân, nhưng lại chưa cùng phu nhân gặp mặt, chỉ là len lén nhìn phu nhân mấy lần!” Kim Hâm trả lời.
Mặc Tử Hàn nghe anh ta nói , lo lắng trong nháy mắt buông xuống .
“Vậy cô ấy còn làm những gì nữa ?” Anh hỏi tới.
“Cô chỉ nói mấy câu với Bách Hiên , nhưng tôi lại thấy được một chuyện rất kinh ngạc !”
Kinh ngạc?
Chân mày Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nhíu lại.
Anh ta cư nhiên dùng ánh mắt như vậy , cho dù ai cũng không nghĩ tới là chuyện tình chứ?
“Là chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Tôi thấy đại thiếu gia đuổi theo cô ấy không buông, mà quan hệ hai người bọn họ dường như không bình thường.”
Đại thiếu gia?
Mặc Thâm Dạ?
Mặc Tử Hàn khiếp sợ trừng lớn cặp mắt của mình.
Đây quả nhiên là một chuyện rất kinh người , cho dù ai cũng không nghĩ đến hai người bọn họ quen biết nhau , mà anh luôn phái người giám sát anh ta nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của anh đều ở trong lòng bàn tay của anh, biết tất cả những người quen biết của anh ta, nhưng anh lại hoàn toàn không biết anh ta cùng Phương Lam quen biết nhau, quả nhiên người đàn ông này còn có rất nhiều bí mật mà anh không biết, ngoài mặt anh ta không lo việc đời, chỉ lo Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nhưng nhất định đang vụng trộm tính toán cái gì.
Rốt cuộc trong lòng của anh ta đang suy nghĩ gì? Mục đích thực sự của anh ta là cái gì?
“Cậu nói hai người bọn họ quan hệ không tầm thường? Là có ý gì?” Anh cau mày thật chặt , trong lòng tràn đầy nghi ngờ .
Kim Hâm dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc , sau đó khàn khàn khẽ nói, “Tôi thấy hai người bọn họ cãi nhau , còn trông thấy Phương Lam đem thứ gì đó vứt bỏ sau đó lập tức ngồi xe rời đi, thế nhưng đại thiếu gia hoàn toàn không chú ý thân phận của mình, nằm ở trên cỏ tìm kiếm vật Phương Lam vứt bỏ, một mình tìm hết một buổi tối, ngay cả khi trời bắt đầu mưa, anh ta vẫn không ngừng tìm kiếm, vẫn bất chấp tất cả ngay khi chân của anh ta đã bị thương, cho đến khi Phương Lam xuất hiện một lần nữa, anh ta mới ngưng tìm kiếm, hai người bọn họ lại còn ôm hôn ngoài đường phố , cuối cùng vẫn là Phương Lam cõng đại thiếu gia đến bệnh viện, chỉ là. . . . . . Phương Lam đi khỏi bệnh viện, rời xa đại thiếu gia!”
Mặc Tử Hàn nghe anh tự thuật, chân mày nhăn càng sâu.
Vạn lần cũng không nghĩ đến Mặc Thâm Dạ lại theo đuổi một người con gái. Từ trước đến giờ anh ta đều là chạy vào trong bụi hoa, tùy tiện hái hoa, tùy tiện đem hoa vứt bỏ, cũng không nghiêm túc với bất kỳ người phụ nữ nào, mới vừa nghe Kim Hâm nói, anh ta như biến thành một người đàn ông khác ,là một người đàn ông chung tình, mà hành động của anh ta đối với Phương Lam giống như muốn cứu vãn tình cảm đã bị anh ta vứt bỏ vậy. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Quá kỳ quái rồi !
Hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể nói là vô cùng hiểu nhau, nhưng anh từng biết Mặc Thâm Dạ là một đàn ông thông minh, càng thêm phong lưu, mỗi một ngày anh ta quan hệ cùng với một người con gái khác nhau, có thể nói là ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng mới vừa rồi Kim Hâm nói đến người đàn ông kia là ai? Là anh ta sao? Đó là Mặc Thâm Dạ phong lưu đa tình ?
Không thể nào. . . . . . Mặc Thâm Dạ tuyệt đối không phải là người đàn ông như vậy, anh ta sẽ vì một người phụ nữ mà nằm ở trên cỏ tìm suốt cả đêm? Không để ý mưa gió, không để ý đau đớn, vì một người phụ nữ ?
Cái này không thể nào. . . . . .
Tuyệt đối không thể nào!
CHƯƠNG 220: MẶC TỬ HÀN, ANH ĐÃ CÓ BAO NHIÊU NGƯỜI PHỤ NỮ?
Lòng của Mặc Tử Hàn đột nhiên hỗn loạn , Mặc Thâm Dạ trong miệng Kim Hâm nói là Mặc Thâm Dạ mà anh hoàn toàn không quen biết , từ nhỏ hai người cùng nhau lớn lên, tất cả mọi chuyện anh đều biết rõ , chỉ có anh hiểu rõ tính cách của anh ta, nhưng hiện tại anh chợt thấy mâu thuẫn, anh thực sự hiểu Mặc Thâm Dạ? chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao? Anh ta vẫn luôn ngụy trang mình ? Vẫn luôn cố giấu mình?
Rối loạn rối loạn. . . . . .
Trong nháy mắt anh, Mặc Thâm Dạ thật giống như biến thành người anh không quen . . . . . . Một người xa lạ!
“Điện hạ!” Kim Hâm nhìn mặt anh trầm tư, một lần nữa vội vàng mở miệng.
Mặc Tử Hàn từ trong hỗn loạn lấy lại tinh thần, hai mắt có chút bối rối nhìn Kim Hâm.
“Cậu muốn nói gì?” Anh cố làm ra vẻ trấn định hỏi.
“Điện hạ, tôi đang lo lắng, nếu như Phương Lam cùng đại thiếu gia quen biết nhau từ rất sớm, hơn nữa quan hệ không cạn, như vậy phu nhân cô ấy. . . . . .” Anh ta đột nhiên dừng lại, sau đó đánh bạo nói tiếp, “Có phải hay không cũng đã quen biết đại thiếu gia rất sớm!”
Cái gì?
Tử Thất Thất trước kia cùng Mặc Thâm Dạ quen biết?
Mặc Tử Hàn trừng lớn hai mắt, khiếp sợ sửng sốt, cũng lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, thời điểm lần đầu tiên Mặc Thâm Dạ cùng Tử Thất Thất chạm mặt , bộ dạng hai người bọn họ giống như rất quen thuộc, mà Mặc Thâm Dạ đối đãi với Tử Thất Thất cũng không giống những người con gái khác, có khả năng bọn họ đã sớm quen nhau? Giống như Phương Lam vậy, khi anh chưa biết chuyện thì đã biết nhau? Như vậy bọn họ là cái dạng quan hệ gì? Có quá khứ như thế nào đây? Không. . . . . . Không đúng. . . . . . Anh không nên nghĩ, bọn họ có lẽ cũng không biết nhau, trong lòng chỉ là có chút bất an, trong đầu tưởng tưởng ra một chút ý niệm xấu .
Kim Hâm nhìn anh không nói, hơn nữa hai mắt mất hồn, không khỏi cau mày.
Đôi môi của anh ta hơi chu ra , sau đó nhẹ giọng nói, “Điện hạ, nếu như phu nhân cùng đại thiếu gia từ sớm đã quen biết nhau , như vậy. . . . . . Cô ấy ở lại bên cạnh của ngài, có thể hay không. . . . . .”
“Sẽ không!” Mặc Tử Hàn cáu kỉnh, lạnh lùng cắt đứt lời của anh ta.
Kim Hâm kinh hãi ngậm miệng! Hổ Phách đứng ở cuối giường cùng Trân Châu bị Mặc Tử Hàn gầm nhẹ thanh âm cũng làm cho sợ hết hồn, thân thể đột nhiên chấn động.
“Tử Thất Thất không thể nào quen biết Mặc Thâm Dạ , khẳng định cô ấy không quen biết hắn!” Anh kiên định nói xong, nhưng trong lòng vẫn bất an.
“Nhưng