“Hả?” Tử Thất Thất nghi ngờ, “Tại sao?” Cô hỏi.
“Bởi vì anh chỉ hy vọng em giống như bây giờ sống vui vẻ là tốt rồi, em chỉ cần giống như bây giờ là tốt rồi!”
“Nhưng là, nếu như mà chúng ta kết hôn, vậy em. . . . . .”
“Chuyện này em có thể yên tâm, anh có phương pháp của anh, sẽ xử lý thỏa đáng. Tóm lại em không nên tìm hiểu chuyện hắc đạo nữa , tất cả mọi chuyện hãy giao cho anh, em chỉ cần nghe anh là được!” Hắn vừa dịu dàng vừa bá đạo ngắt lời cô, lần nữa hai mắt nhắm lại, mà lần này hắn thật sự là từ từ tiến vào trong giấc mộng, sau khi nỉ non lẩm bẩm , “Thất Thất. . . . . . Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. . . . . . Anh nhất định sẽ cho em. . . . . . cả thế giới. . . . . . vui sướng nhất. . . . . . Hạnh phúc lớn nhất. . . . . . Anh nhất định. . . . . . sẽ như vậy……”
Tiếng nói chậm rãi rơi xuống, hắn liền ngủ say đi vào giấc mộng.
Tử Thất Thất nghe lời của hắn, nhìn vẻ măt mệt mỏi , nhìn nụ cười trong khóe miệng, trong lòng hạnh phúc đã bắt đầu lan tràn.
Đôi tay nhẹ nhàng rời khỏi hắn, để lưng hắn dựa vào chiếc ghế lớn, để cho hắn thoải mái dựa vào, chậm rãi đến gần bên tai của hắn, nhẹ giọng nói, “Cám ơn!”
Cả đời này, cô bị rất nhiều khổ, nếm rất nhiều đau, nhưng là cô lại phải có người than thương yêu cô nhất Thiên Tân, có người bạn tốt nhất Phương Lam, còn có cả người đan ông của mình Mặc Tử Hàn. . . . . . Thật quá hạnh phúc!
Quả nhiên ông trời đối với cô không tệ, để cho cô có nhiều như vậy.
Vậy là đủ rồi. . . . . .
Cuộc đời này không tiếc!
. . . . . . . . . . . .
. . . . . .
Ba giờ sau
Mặc Tử Hàn nghiêng đầu tựa vào ghế, chợt, hắn chân mày hơi run rẩy mấy cái, sau đó từ từ mở mắt, mà ở lúc này, trên người của hắn chỉ có một cái mền màu trắng , Tử Thất Thất lại đã sớm không thấy.
Người đâu?
Hắn hốt hoảng đứng thẳng người, nhanh chóng quét mắt khắp phòng làm việc, trống rỗng không có một bóng người.
Thật chẳng lẽ chính là nằm mơ?
Không đúng!
Nếu là mơ, trên người của hắn tại sao có thể có cái mền? Nếu là mơ, trên thân thể của hắn làm sao có mùi thơm của cô? Cô đã tới, chỉ là sau khi hắn ngủ cô đã rời đi.
Hơi có chút mất mác, hai mắt từ từ rũ xuống, lại thấy trên bàn làm việc có một mẩu giấy.
Hắn cầm lên nhìn phía hàng chữ xinh đẹp:
“Xem anh ngủ ngon như vậy, em không đành lòng quấy rầy anh, chẳng qua nếu như có thể, em hi vọng anh không ngủ cả ngày như thế, sức khỏe mới là quan trọng nhất, anh nhất định phải chăm sóc bản than thật tốt biết không? Đúng rồi, còn có một câu quên nói cho anh biết. . . . . . Em nhớ anh lắm!”
“A. . . . . .” Mặc Tử Hàn nhìn bốn chữ cuối cùng, đột nhiên cười vui vẻ.
Cô hôm nay thật sự là đặc biệt kỳ quái, hoàn toàn không giống trước kia, dịu dàng chăm sóc hắn, nói những lời ngọt ngào với hắn. Hắn kinh hỉ không thôi, cảm giác được sự toàn tâm toàn ý của cô với hắn, vô cùng ấm áp.
“Anh cũng nhớ em rồi. . . . . .” Hắn nhẹ giọng nói xong, liền cười hôn dòng chữ trên tờ giấy một cái , trong lòng vô tận hạnh phúc không ngừng bồi hồi nhộn nhạo.
※※※
Bên trong xe
Hỏa Diễm ngồi ở chỗ tài xế , vững vàng lái xe, Tử Thất Thất ngồi ở sau xe ngồi, hai mắt nhìn cảnh vật hai bên. Khóe miệng của cô hơi nâng lên, duy trì mỉm cười thản nhiên, nhưng là trong đôi mắt cũng là mơ hồ có chút hơi nước, lộ ra một chút thương tâm.
Chợt!
Tay phải cô đút vào túi quần, nắm chặt kim tiêm nho nhỏ trong đó.
“Hỏa Diễm!” Cô nhẹ giọng kêu lên.
“Vâng, phu nhân!” Hỏa Diễm lập tức lên tiếng, nhìn cô qua kính chiếu hậu
“Tôi muốn xuống xe mua chút đồ, anh đem dừng xe bên đường đợi ta được chứ!”
Cô cố bình tĩnh nói lòng bàn tay năm kim tiêm hơi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Vâng!” Hỏa Diễm vâng lời, dừng xe lại, lập tức từ ghế lái đi xuống, đi tới cửa sau xe mở ra. Anh hơi cúi đầu .
Tử Thất Thất một bước đi xuống xe, giả vờ bước không vững toàn thân chao đảo, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Hỏa Diễm
“Phu nhân, cẩn thận!” Theo phản xạ, Hỏa Diễm nhanh tay đỡ cô.
Đang lúc này, Tử Thất Thất lấy vật đang kẹp ngón trỏ và ngón giữa đâm vào cánh tay hắn, kim tiêm nhỏ nhanh chóng xuyên qua tay áo hắn , đâm vào da thịt của hắn, cũng đem bên trong kia có chừng một giọt chất lỏng màu đỏ rót vào trong cơ thể hắn.
Hỏa Diễm cảm nhận được cánh tay hơi đau đớn, trong nháy mắt chau chặt chân mày, kinh ngạc nhìn cô nói, “Phu nhân, cô . . . . .”
“Thật xin lỗi, tôi có chuyện rất quan trọng nhất định phải đi, giúp tôi nói với Mặc Tử Hàn một tiếng, tôi không phải chạy trốn, đi một chút sẽ trở về ngay!” Tử Thất Thất khẩn trương nhìn hắn, đợi phản ứng của hắn.
Hỏa Diễm không kịp nghe hết câu nói của cô đã toàn thân vô lực, nhanh chóng rơi vào cơn mê. Có lẽ thuốc phát huy tác dụng quá nhanh
Tử Thất Thất vội vàng đỡ thân thể to lớn của hắn.
Đúng như dự đoán của cô, Chung Khuê đưa cho cô là thuốc mê. Chỉ là không biết được tác dụng của thuốc là trong bao lâu, tóm lại cô phải nhanh lên một chút rời đi.
Cô hốt hoảng đem Hỏa Diễm dìu vào chỗ ngồi phía sau xe, để cho hắn nằm trên ghế , sau đó lên cửa trước nặng nề đóng cửa xe lại, cuối cùng vừa đi sang bên kia đường, vừa lấy điện thoại gọi cho Chung Khuê
『 nói thầm —— nói thầm —— nói thầm ——』
Nhạc chờ kia vang lên được ba lần, lập tức đường dây được nối, giọng nói trong trẻo vang lên
『 Alo 』
“Tôi bây giờ đã đi ra, chúng ta gặp nhau ở đâu?”
『 Tới nhà tôi đi! 』
“Nhà ông?”
『Không sai, chờ một chút tôi sẽ cho cô địa chỉ, hi vọng trong vòng mười phút cô sẽ có mặt, con người tôi rất hâm mộ cách làm việc nhanh chóng của giới trẻ, ha ha ha. . . . . . 』
CHƯƠNG 273: CHỌT BẰNG CÁI GÌ…ĐÂM LẠI BẰNG CÁI ĐÓ
Tử Thất Thất tức giận vì tiếng cười đùa cợt của hắn, lập tức tắt tiếng thoại.
Lão già chết tiệt!
“Tít tít . . . . . . tít tít. . . . . .̶