Bách Vân Sơn nhìn mặt của hắn, hai mắt chống lại tầm mắt của hắn, trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm.
“Là như vậy, tôi tìm ông là muốn ông cho người giúp tôi một tay!”
“Giúp một tay?” Chung Khuê nghi hoặc nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Nói tiếp!”
“Tôi muốn ông cho người bắt Tử Thất Thất dùm tôi!” Bách Vân Sơn nói thẳng ra mục đích của mình.
“Bắt Tử Thất Thất?” Chung Khuê càng thêm nghi ngờ, “Tại sao?”
“Bởi vì có cô ấy trong tay , tôi có thể khống chế Hiên nhi , tôi muốn hắn làm cái gì, hắn nhất định cũng sẽ nghe tôi!” Bách Vân Sơn vô cùng thẳng thắn nói ra quỷ kế của mình.
Chung Khuê nghe hắn nói , khóe miệng cười vui vẻ .
Hắn rất thích chuyện như vậy, nắm nhược điểm của người khác để bức người , sau đó nhìn bộ dạng hai người đều thống khổ , đây đơn giản chính là một loại hưởng thụ.
“Rất thú vị! Chỉ là ông đối xử với con của ông như vậy có được hay không? Chẳng lẽ mấy lần trước ông còn chưa nếm đủ sao? Nếu như ông ép buộc hắn lần nữa , có thể hắn sẽ chết thật!”
“Tôi sẽ không để cho hắn chết, hắn là người thừa kế duy nhất của Bách gia, nhất định tôi sẽ không để cho hắn chết, những việc tôi làm cũng là vì muốn tốt cho hắn , cũng là vì muốn tốt cho Bách gia .” Bách Vân Sơn kiên định nói.
“A. . . . . .” Chung Khuê khẽ cười , châm chọc nói “Bách gia Bách gia, loại người chỉ để ý đến quyền thế như ông tôi đây rất ưa thích , chẳng qua là tại sao tôi phải giúp ông chứ ? Giúp ông thì tôi có được lợi lộc gì ?”
Bách Vân Sơn đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, cho nên mới phải tốn thời gian suốt một tháng , tìm ra vật mà hắn muốn.
“Vật này, tôi cảm thấy ông có hứng thú với nó !” Hắn nói xong liền đem một phần tài liệu điều tra được đặt ở trên khay trà, đẩy về phía đối diện .
Chung Khuê cầm lấy tài liệu, lật ra từng trang , hai mắt đột nhiên trợn to, nếp nhăn chung quanh khóe mắt trong nháy mắt căng thẳng.
“Cái tên tiểu tử thúi đó!” Hắn ác ngoan ngoan mắng.
“Thế nào? Chuyện này có thể để cho ông đến trợ giúp tôi không ? Hơn nữa ông còn có thể bắt Tử Thất Thất ra uy hiếp hắn, cũng như phá hư kế hoạch của hắn , mà tôi cũng có thể kiềm chế Hiên nhi,đều rất có lợi !” Bách Vân Sơn tà ác nói xong, khóe môi nhếch lên nụ cười tự tin, bởi vì hắn tin tưởng, ông ấy nhất định sẽ đáp ứng.
Chung Khuê nắm thật chặt tài liệu trong tay, đột nhiên buông lỏng sức lực, sau đó lần nữa treo lên nụ cười tà ác, đem tài liệu đặt ở trên khay trà, nhìn hắn nói, “Được , tôi đáp ứng ông , tôi sẽ giúp ông bắt Tử Thất Thất, nhưng tôi cũng muốn ông đáp ứng tôi một chuyện!”
“Chuyện gì?” Bách Vân Sơn hỏi.
“Không thể tổn thương Tử Thất Thất , nếu như cô ấy bị thiếu một sợi tóc , tôi sẽ tiễn đưa cả nhà ông đến địa ngục!” Chung Khuê uy hiếp nói, trong đôi mắt nghiêm túc không có một chút đùa giỡn.
Bách Vân Sơn khiếp sợ nhìn hắn không hiểu “Tại sao ông lại quan tâm đến Tử Thất Thất?”
“Ông không cần biết nhiều , chỉ cần ông làm theo là tốt rồi!” Chung Khuê thanh âm trầm thấp, giọng nói ra lệnh.
“Được , tôi đáp ứng ông !” Bách Vân Sơn đáp ứng.
Chung Khuê đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, vừa đi về phía cửa thư phòng, vừa lạnh giọng mà nói “Chờ tin tức tốt của tôi đi.”
“Vậy tôi chúc ông thành công trước !” Bách Vân Sơn cười đắc ý.
Chung Khuê đem cửa phòng mở ra, đầu chim ưng bước ra cửa phòng trước sau đó chân của hắn cùng theo ra, nhưng hắn mới vừa bước ra một bước, chân đột nhiên dừng lại sau đó hai mắt nhìn qua hành lang phía bên phải .
“A. . . . . .” Hắn khẽ cười quay đầu lại nhìn Bách Vân Sơn nói “Quản tốt người của ông đi, không nên để cô ấy nhiều chuyện!”
Nói xong, hắn liền sải bước rời đi.
Người của hắn?
Bách Vân Sơn cuống quít chạy ra cửa phòng, nhìn đến hành lang không có người .
CHƯƠNG 270: CÔ ẤY LÀ CON NUÔI CỦA HẮN? KHÔNG THỂ NÀO!
Vừa nãy có người nghe lén sao?
Là ai ?
Ông cụ cũng đã nói như vậy , vậy rõ ràng lúc nãy nhất định có người ở đây , mà hắn nhìn về phía hành lang phía bên phải, cái hướng này là . . . . .
Chân mày của Bách Vân Sơn đột nhiên nhíu lên , sau đó âm trầm đi ra khỏi thư phòng, bước về phía phòng ngủ của mình.
Bên trong phòng ngủ
“Rắc rắc!” Cửa phòng mở ra.
Bách Mạc Lệ cuống quít nằm ở trên giường , đem chăn đắp lên trên người của mình, giả bộ ngủ.
Hai mắt của Bách Vân Sơn lạnh lùng nhìn người nằm ở trên giường , chân mày chau chặt , sau đó bước vào, cũng nặng nề đóng cửa phòng lại , sau đó đứng ở bên giường , nhìn về phía lưng của Bách Mạc Lệ.
“Vừa nãy em ở ngoài cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện?” Hắn chất vấn.
“. . . . . .” Bách Mạc Lệ không trả lời, tiếp tục giả vờ ngủ.
“Đừng tưởng rằng em không nói chuyện thì anh sẽ không biết em đang ở đây giả bộ ngủ, từ trước đến giờ em cũng không đưa lưng về phía cửa phòng ngủ , mỗi buổi tối lúc ngủ em cũng sẽ hướng ra cửa phòng , bởi vì em từng nói với anh , bất kể công việc của anh có trễ đến đâu , thì em cũng sẽ chờ anh , coi như em có ngủ thiếp đi, thì khi ngủ em cũng phải quay ra hướng cửa phòng , như vậy chỉ cần vừa mở mắt , em sẽ trông thấy anh!” Bách Vân Sơn nói xong, lại đột nhiên gầm nhẹ “Đứng lên cho anh , đừng giả bộ ngủ!”
Bách Mạc Lệ nghe hắn gầm nhẹ , thân thể đột nhiên chấn động, sau đó im lặng mở hai mắt ra , chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, sau đó xoay người đối mặt với hắn , nhìn khuôn mặt đang tức giận .
“Không sai, vừa nãy là em có đứng ở ngoài cửa nghe lén , vậy thì thế nào?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Vậy thì thế nào? Em nên rất rõ ràng , anh ghét nhất chính là phụ nữ thích nhúng tay vào công việc của anh !” Bách Vân Sơn tức giận.
“Công việc của anh ?” Bách Mạc Lệ châm chọc , nói tiếp “Từ lúc nào công việc của anh là thiết kế con của chúng ta vậy ? Con cũng đã bị anh hành hạ thành cái dạng kia rồi , gần đây hắn vừa khôi phục lại tinh thần, anh lại muốn hành hạ hắn, anh còn là người sao? Anh là cha của hắn sao?”
“Em. . . . . .” Bách Vân Sơn tức giận , “Chuyện của anh không cần em xen vào , anh cảnh cáo em , chuyện này không cho phép em nói cho hắn biết, nếu như em dám phá hư chuyện tốt của anh , anh quyết không tha cho em !”
“A. . . . . . không tha cho em ?” Bách Mạc Lệ chê cười mà nói “Em với anh đã làm vợ chồng hơn 30 năm rồi , cuối cùng đổi lấy chính là câu này ? A. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Em rất muốn xem anh sẽ không buông tha cho em như thế nào !”
“Em.