Bách Hiên nghe thanh âm của cô, nhìn sự tức giận trên gương mặt cô, hờ hững nhếch miệng, sau đó không thể tin được nói, “Anh đang nằm mơ sao? Em tới giấc mộng để thăm anh sao?”
“Nằm mơ?” Tử Thất Thất đột nhiên nhéo mạnh gò má hắn, nói, “Anh xem đây là mơ sao?”
Đau quá!
Hắn thấy đau ở chỗ bị cô nhéo. Nếu như có đau, vậy thì không phải là nằm mơ, là thật, cô ấy thật sự đến thăm hắn? Vốn tưởng rằng bọn họ còn xa nữa mới gặp lại, không nghĩ tới đã nhanh như vậy, nhưng cô ấy tại sao lại đến bệnh viện? Cô ấy làm sao biết hắn nằm viện? Là ai nói cho cô ấy biết?
Quên đi! Mặc kệ, chỉ cần gặp được cô ấy là tốt rồi.
“Ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Bách Hiên khẽ cười.
“Anh cười cái gì?” Tử Thất Thất cau mày hỏi.
“Bởi vì anh vui a!” Bách Hiên khàn khàn trả lời.
“Đã bị thương đến thế, còn vui vẻ cái gì!” Tử Thất Thất oán trách.
“Bởi vì. . . . . .”
Bách Hiên vừa mới mở miệng, vui vẻ muốn trả lời, nhưng ánh mắt hắn lại bỗng thấy Mặc Tử Hàn phía sau cô liền ngưng lại, nuốt hết những lời muốn nói, bởi vì khi hắn nói, sẽ chỉ tạo thành gánh nặng cho hai người kia mà thôi.
Bởi vì gặp lại em cho nên anh rất vui, bởi vì em đến thăm nên anh rất vui, bởi vì chỉ cần em đứng trước mặt anh, không cần lên tiếng, không cần mỉm cười, không cần làm bất kỳ động tác gì, chỉ sợ chỉ là một ảo giác, chỉ sợ chỉ là một cảnh trong mơ. . . . . . Anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Đây chính là lời hắn muốn nói ra, đây chính là tâm tình đích thực của hắn.
“Đúng rồi!” Tử Thất Thất đột nhiên tức giận nhìn chằm chằm hắn, chất vấn, “Em nghe nói anh ba ngày không ăn không uống, làm sao vậy? Anh muốn làm thần tiên hả?”
“Anh chỉ là không có khẩu vị!” Bách Hiên cười khẽ trả lời.
“Không có khẩu vị? Thế còn nước? Nước không cần uống sao? Tại sao không uống? Anh muốn chết sao?” Cô lại chất vấn.
“Chỉ là. . . . . . Không khát mà thôi!” Bách Hiên cười khẽ như cũ.
“Không khát?” Tử Thất Thất nhìn đôi môi khô nứt của hắn, nghe giọng nói khàn khàn của hắn. Nếu như điều này cũng có thể nói là không khát, vậy tới lúc nào mới uống nước?
“Haizz. . . . . .” Cô thở dài, nhìn nụ cười hắn, thật đã không biết phải oán trách hắn gì nữa.
Cô bỗng xoay người, khẩn cầu nhìn Mặc Tử Hàn nói, “Có thể để Kim Hâm mua chút thứ gì đó dễ tiêu hóa được không vậy? Em muốn giúp anh ấy ăn chút gì đó!”
Mặc Tử Hàn cùng Bách Hiên nghe vậy đều kinh ngạc nhìn cô.
“Thất Thất. . . . . .” Bách Hiên khàn khàn mở miệng, chính là muốn ngăn cản.
“Được!” Mặc Tử Hàn đột nhiên đáp ứng, cắt đứt lời của hắn.
Tử Thất Thất nghe được hắn sảng khoái trả lời, nhất thời kinh ngạc sửng sốt, nhưng lại mỉm cười nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt thâm tình nhìn hắn, vui vẻ nói, “Cám ơn!”
Nhìn bộ dáng của cô, Mặc Tử Hàn mừng rỡ trong lòng.
Đàn ông a, có lúc nên rộng lượng, như vậy phụ nữ mới có thể càng ngày càng cho mê muội. Dĩ nhiên, đôi lúc cũng nên hẹp hòi, như vậy mới có thể để cô ấy hiểu anh có nhiều yêu cô ấy không, mà rộng lượng với hẹp hòi chỉ kém nhau một ý niệm, nhất định phải nắm giữ tốt thời gian, địa điểm và trường hợp, nếu không sẽ tạo thành sai lầm lớn.
“Kim Hâm!” Hắn hô lớn.
“Cạch!” Cửa phòng mở ra, Kim Hâm cung kính cúi đầu, nói, “Điện hạ, anh có gì phân phó?”
“Đi mua một chút thức ăn dễ tiêu hóa, mau một chút!” Mặc Tử Hàn ra lệnh.
“Vâng!” Kim Hâm lập tức lĩnh mệnh, lập tức xoay người rời đi.
Tử Thất Thất vui vẻ xoay người, vươn tay cầm lấy cốc nước ở đầu giường, sau đó trêu ghẹo nói, “Lấy tình bạn nhiều năm như vậy, coi như là cho em chút mặt mũi, uống nước được chứ?”
Bạn? Mặt mũi?
Bách Hiên nghe lời cô, nhìn bầu không khí hạnh phúc giữa cô và Mặc Tử Hàn, trong lòng có chút đau đớn, nhưng đồng thời cũng vì cô mà vui vẻ. Hắn thật lòng thành ý chúc mừng cô có thể tìm được người mình thích, hắn thật lòng thành ý chúc mừng cô có thể hạnh phúc vui vẻ, hắn thật lòng thành ý chúc phúc cô có thể vĩnh viễn có cuộc sống như thế, đừng trở về Tử Thất Thất chỉ dùng nụ cười để che dấu bản thân, cũng đừng kiên cường miễn cưỡng bản thân. . . . . . Chỉ cần giống như bây giờ là tốt rồi, chỉ cần giữ vững như vậy là tốt rồi, chỉ cần như vậy là tốt rồi. . . . . .
“Nếu như là em tự mình giúp anh, anh nhất định cho em mặt mũi!” Hắn đột nhiên mỉm cười nói, nụ cười kia giống như Tử Thất Thất trước kia, che dấu nội tâm bi thương của mình, kiên cường miễn cưỡng, vì để người trước mắt yên tâm, an tâm.
“Không thành vấn đề!” Tử Thất Thất vui vẻ đáp ứng, lập tức đở thân thể của hắn dậy, sau đó đặt cốc nước ở môi hắn, từ từ giúp hắn uống.
Mặc Tử Hàn đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ thân mật, hối hận đã nói chuyện này cho cô ấy biết, hối hận đã mang cô ấy tới đây, nhưng mới giả vờ rộng lượng, hiện tại mà bỗng nhiên hẹp hòi, nhất định sẽ làm cho cô ấy tức giận, cho nên hắn chỉ có thể nhịn, đồng thời ở trong lòng lẩm bẩm Kim Hâm mau về, nhưng là bỗng nhiên. . . . . .
Mặc Tử Hàn sắc mặt trở nên lạnh lùng, hai mắt cũng trở nên sắc bén, đầu khẽ quay về phía sau, liếc nhìn cửa phòng bệnh.
Có người ở cửa!
Là ai?
. . . . . .
Ngoài cửa phòng
Bách Vân Sơn sau khi Kim Hâm đi, liền bước tới gần cửa phòng, ông xuyên qua cửa nhìn Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất, vừa thấy hình ảnh Tử Thất Thất giúp Bách Hiên uống nước, hai mắt liền kích động nổi lên sóng gợn quỷ dị, dường như lại có chủ ý gì đó, miệng còn nhếch lên cười tà ác.
“Ha. . . . . .”
Hắn nhẹ nhàng cười, sau đó hờ hững xoay người, rời khỏi đó.
. . . . . .
Trong phòng bệnh
Tử Thất Thất đặt hai gối phía sau Bách Hiên, để hắn thoải mái nửa nằm, mặc dù ba người không nói gì, nhưng không khí lại xấu hổ, mà cái này lại có chút tốt lành ưu thương.
Mười phút sau
“Cộc, cộc, cộc!”
Cửa phòng vang lên, âm thanh trầm muộn quanh quẩn trong phòng.
“Vào đi!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng đáp lại.
“Cạch!” Cửa phòng mở ra, Kim Hâm cầm lấy bữa sáng mới mua đi vào bên trong phòng, đặt đồ lên tủ đầu giường.
“Cám ơn!” Tử Thất Thất nói lời cảm tạ, cầm lấy bát cháo, vội vàng dùng cái muỗng múc, sau đó đặt ở bên miệng mình thổi thổi, rồi đưa đến miệng Bách Hiên.
Bách Hiên nhìn cô cẩn thận chiếu cố, trái tim ấm áp .
Cho hắn được xa xỉ một lần nữa đi, cho hắn ảo tưởng cô ấy là bạn gái mình, hưởng thụ sự chiếu cố ôn nhu của cô ấy.
Từ từ hé miệng, ăn muỗng ch