“Là hắn!”
Một lời của Mặc Thâm Dạ dường như đánh thức người trong mộng vậy , gương mặt Phương Lam đột nhiên vui mừng cắt đứt lời của hắn , nghĩ tới chỗ duy nhất mà Thiên Tân có thể núp.
CHƯƠNG 249: CHÍNH LÀ…THỨC THỜI VI TUẤN KIỆT
“Tôi biết Thiên Tân đang ở đâu rồi , cái tên tiểu tử thúi kia , lại dám trốn ở nơi đó !” Phương Lam vui mừng nói , lập tức bước chân ,muốn đi tìm Thiên Tân.
“Lam Lam!” Mặc Thâm Dạ bắt được tay của cô , nghi hoặc nhìn cô nói “Cô biết Thiên Tân ở đâu rồi hả ?”
“Không sai, lần này tuyệt đối sẽ không lầm , còn phải cám ơn anh đã nhắc nhở tôi !” Phương Lam vui vẻ hướng về phía hắn cười.
Canh chừng nụ cười của cô , Mặc Thâm Dạ đột nhiên sửng sốt.
Nụ cười như vậy đã bao lâu không có thấy qua? Không nghĩ tới cô còn có thể cười vui vẻ như vậy với hắn.
“Đi thôi, chúng ta mau đi bắt tiểu tử thúi kia về !” Mặt Phương Lam nụ cười tà ác , lần nữa bước chân , sải bước đi về phía bệnh viện lầu hai .
Mặc Thâm Dạ đi sau cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
. . . . . .
Bệnh viện lầu hai
Cửa phòng làm việc
Phương Lam đứng đó nhìn cửa phòng đóng chặt , cô đưa tay của mình ra , nặng nề gõ cửa phòng ba cái.
“Đông, đông, đông!”
“Vào!”
Cửa truyền đến thanh âm dịu dàng.
Khóe miệng Phương Lam hơi nâng lên , sau đó đem cửa phòng mở ra, đi đến trước bàn làm việc , nhìn thấy Bạch Trú ngồi ở bàn làm việc đang nghiêm túc cúi đầu xem lịch bệnh. Mà Mặc Thâm Dạ theo cô tiến vào , còn dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Trú , chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn lớn mật ôm Phương Lam từ phòng cấp cứu ra , trong lòng liền nổi giận.
“Này, tật xấu của anh có thể sửa đổi một chút được không ? Đối xử với khách đến thăm thật không có lễ phép!” Phương Lam oán trách nói, hai chân đã đứng trước bàn làm việc , mà tật xấu cô nói chính là thói quen nghiêm túc của hắn có chút quá trớn , rõ ràng nghe thấy tiếng gõ cửa , cũng không đáp lại , nhưng đôi mắt kia sống chết cũng không chịu rời lịch bệnh , nói dễ nghe chính là nghiêm túc , nói khó nghe chính là trong mắt không có người.
Bạch Trú nghe thanh âm của Phương Lam , đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
“Hai người. . . . . . Tìm tôi có việc ?” Hai chữ đầu rõ ràng hắn phát ra thanh âm khiếp sợ , mà bốn chữ phía sau đột nhiên lại trở về bình tĩnh như nguyên bản .
“Không sai, chúng tôi tìm anh có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!” Phương Lam cố ý liên tục xác định trả lời, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn.
“Rất quan trọng? Là chuyện gì?” Bạch Trú rất nhanh liền trấn định mình , vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Tôi hỏi anh, tối hôm qua Thiên Tân mất tích , tại sao anh lại là ngươi đầu tiên phát hiện?” Phương Lam đặt ra câu hỏi.
“Bởi vì tôi muốn kiểm tra xem bệnh tình của hắn có ổn định hay không , cho nên phải đến phòng bệnh của hắn!” Bạch Trú trả lời.
“Hơn nửa đêm anh không về nhà nghỉ ngơi, tại sao lại chạy đến phòng của bệnh nhân ? Những chuyện như vậy không phải là y tá phụ trách sao?” Phương Lam tiếp tục chất vấn.
“Bởi vì Thiên Tân là người mà Tử Thất Thất cùng cô coi trọng nhất , cho nên tôi muốn tự mình trông chừng hắn, hơn nữa bệnh tình của hắn chắc là cô cũng biết rõ , tùy từng thời điểm mà sinh mạng của hắn cũng có thể gặp nguy hiểm , cho nên buổi tối tôi đến thăm hắn, có gì không đúng sao? Em không phải là nghi ngờ tôi đem Thiên Tân giấu đi chứ?” Bạch Trú đột nhiên hỏi ngược lại.
“A. . . . . .” Phương Lam đột nhiên cười khẽ.
Trên mặt Bạch Trú không khỏi tăng thêm mấy phần khẩn trương. Mặc Thâm Dạ cùng Phương Lam quan sát sắc mặt của hắn, khóe miệng nâng lên một nụ cười giả tạo.
“Thật kỳ lạ, sao lại kỳ quái như đây? Tại sao lại kỳ quái như thế đây?” Phương Lam đột nhiên đi vòng quanh đặt câu hỏi.
Bạcn Trú nhìn khuôn mặt xảo quyệt của cô, không thể không mỉm cười nói “Em ở đây kỳ lạ cái gì?”
“Tôi thấy kỳ lạ tại sao anh chưa đánh mà đã khai? Rõ ràng tôi cũng chưa có nói gì, nhưng anh lại tự mình thừa nhận anh đem Thiên Tân giấu đi, anh cũng đã nhận tội rồi, vậy thì mau giao người ra đi!” Phương Lam bộ khí hung hăng, nhận định hắn chính là đầu sỏ.
“A. . . . . .” Bạch Trú cũng đột nhiên cười khẽ, sau đó hoang đường nói ” Thời điểm nào tôi thừa nhận đem Thiên Tân giấu đi chứ? Tôi chỉ muốn nói em không cần hoài nghi tôi!”
“Vậy thì lại càng kỳ quái, nếu như không phải là anh, thì phản ứng đầu tiên của anh sẽ là : ‘ chẳng lẽ em cho rằng tôi đang gạt em ? ’ hoặc nói là : ‘ chẳng lẽ em cho rằng tôi đang nói dối? ’ nhưng tại sao anh lại phải nói : ‘Em không phải là nghi ngờ tôi đem Thiên Tân giấu đi chứ ? ’ Bạch Trú tôi nghĩ anh sẽ không có quên, thời điểm trước đây khi còn học đại học môn chính khóa của tôi là khoa tim mạch, nhưng môn phụ của tôi lại chính là khoa tâm lý học, anh cho rằng anh có thể gạt được tôi sao? Nói mau, anh đem Thiên Tân giấu rồi hả?” Hai mắt Phương Lam hung hăng nhìn chằm chằm hắn, lửa giận từ từ dâng trào chất vấn.
Bạch Trú nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô , biết mình đã hoàn toàn bại lộ.
Thật không hỗ là Phương Lam, vẫn là thông minh giống như trước kia vậy, chuyện gì cũng không thể gạt được cô.
“Không sai, là tôi đã giấu Thiên Tân, nhưng là hắn tới tìm tôi, là hắn cầu xin tôi đem hắn giấu đi đó!” Hắn thản nhiên thừa nhận, khóe miệng lại treo lên nụ cười.
“Anh nói hắn đi tìm anh? Hắn cầu xin anh sao?” Phương Lam tái diễn.
“Không sai, hắn nói hắn không muốn dùng trái tim người sống để làm phẫu thuật, hắn không muốn hại chết người vô tội, hắn không muốn bởi vì mình mà để cha mình trở thành hung thủ giết người, hắn còn nói hắn không muốn các người về sau sống trong đau khổ tự dằn vặt bản thân mình, hắn hy vọng các người mỗi người đều hạnh phúc , cho nên hắn lựa chọn chạy trốn, lựa chọn chờ chết. . . . . .” Bạch Trú đem lời của Mặc Thiên Tân đêm hôm đó nói tái diễn cho bọn họ nghe, mà trong đầu của mình cũng không tự giác nhớ lại chuyện đêm đó.
Thật ra thì hắn rất lo lắng cho bệnh