Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) (xem 4418)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)


Mặc Tử Hàn sải bước nhanh chóng đi tới, chân mày cau chặt thật sâu.


Trái tim bất an không yên, đột nhiên nghĩ tới câu Phương Lam từng nói với anh…


“… Anh chờ xem, Thất Thất rất nhanh sẽ rời khỏi anh, anh cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì chuyện bị người vứt bỏ chính là một loại phi thường thống khổ, ngàn vạn lần đừng khóc nha…..”


Cô ấy sẽ rời khỏi anh?


Hơn nữa còn rất nhanh?


Cái cô gái đáng giận kia, cô ta dựa vào cái gì dám xác định như vậy? Một tháng cũng đã trôi qua, cô ấy bây giờ không phải là hoàn hảo ở lại bên cạnh anh sao?


Sẽ không để cho cô ấy rời khỏi, cho dù cô ấy thật sự trở thành thiên sứ, cho dù cô ấy thật sự mọc ra một đôi cánh, cho dù cô ấy thật sự có thể bay… Anh cũng sẽ không chút do dự xé đứt hai cánh của cô, vì cô khóa lại, khiến cô vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh.


Bị người trong lòng vứt bỏ… Loại chuyện này anh tuyệt đối không cho phép phát sinh.


…..


Phòng thay đồ


Cường ngạnh mang cô vào bên trong, sau khi chọn lựa một chiếc váy liền thân màu đỏ đơn giản, bá đạo ném cho cô nói, “Em mặc vào!”


Tử Thất Thất nhìn chiếc váy đỏ rực trong tay, chân mày khẽ chau lên.


Lại là màu đỏ?


Người đàn ông này thích cái màu này như vậy sao?


“Mau mặc vào, áo ngủ trên người em nhìn thật chướng mắt!” Anh gầm nhẹ ra lệnh.


Mới vừa vậy khiến anh xuất hiện ảo giác, dĩ nhiên làm cho anh ảo tưởng đến thiên sứ. Toàn bộ đều do màu trắng, trời mới biết anh vừa rồi kích động thế nào? Quỷ tha ma bắt, nếu cô thật sự trở thành thiên sứ bay đi, vậy thì anh nhất định hủy diệt toàn bộ thiên đường.


Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tức giận kia, không khỏi khẽ nhíu mày.


Cô còn không biết phải đối mặt với anh thế nào mới tốt, nhưng anh giống như không có phát sinh chuyện gì cả, bá đạo, ngang ngược, quả nhiên, là vì căn bản cũng không có đem cô để ở trong lòng sao?


Kỳ thật ngẫm lại, lúc cô đang hỏi anh, anh không ngừng do dự, không ngừng trầm mặc, cái này đã là đáp án tốt nhất rồi… Không phải sao?


“Tôi sẽ không lấy cô ấy!”


Những lời này cũng đã sớm biểu đạt tâm ý của anh… Không phải sao?


Nhận rõ thực tế đi Tử Thất Thất, mi chỉ là con rối của hắn, là con rối hắn thưởng thức trong tay, tùy ý sắp xếp…


Tay nắm chặt áo váy màu đỏ, sau đó hờ hững xoay người, ngay cả lời dư thừa cũng không muốn nói, liền đưa lưng về phía anh, bỏ áo ngủ màu trắng trên người mình, mặc chiếc váy anh lựa chọn.


Cô đã quyết định!


Cô phải rời khỏi người đàn ông này, rời xa hắn, lần nữa… Chạy trốn khỏi hắn.


Mang theo Thiên Tân… Nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn…


Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng trần của cô, tầm mắt không tự chủ liếc nhìn từ dưới chân cô, cuối cùng rơi vào huyết long màu đỏ phía sau lưng cô, đột nhiên… Trống ngực tăng tốc, mà thân thể anh cũng không nghe sai khiến rất nhanh xoay người, xấu hổ đưa lưng về phía cô.


Kỳ quái…


Anh tại sao phải xoay người? Anh tại sao phải xấu hổ? Chẳng qua là nhìn một chút thân thể cô ấy, cũng không phải là chưa từng thấy, tại sao tim lại đập rộn lên?


Nhưng mà càng kỳ quái chính là, cô ấy tại sao nghe lời thay quần áo ở trước mặt của anh như vậy? Nếu như là bình thường cô ấy nhất định sẽ lớn tiếng ra lệnh anh xoay người, hoặc là bộ dáng tức giận, dùng hai mắt hung hăng trừng mắt nhìn anh.


Kỳ quái thuận theo, kỳ quái trầm mặc, cô kỳ quái!


Sẽ không phải…


Anh đột nhiên kích động xoay người, vừa vặn, Tử Thất Thất cũng mặc quần áo tử tế xoay người, hai người mặt đối mặt… Bốn mắt nhìn nhau…


CHƯƠNG 117: Ý CHÍ CHIẾN ĐẤY MÃNH LIỆT, TỬ THẤT THẤT QUẬT CƯỜNG


Trong nháy mắt thiên lôi kết hợp với địa hỏa, hai người đều kinh ngạc sửng sốt.


Tim đập, nhiệt độ cơ thể, cảm giác khẩn trương… Đều cùng tăng lên!


“Tôi… Thay rồi!” Tử Thất Thất lúng túng mở miệng, nhẹ giọng nói.


Mặc Tử Hàn trở lại bình thường, hai mắt từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, quét mắt hết một lần thân áo váy màu đỏ này, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, bị cô hấp dẫn thật lâu.


Da cô vô cùng trắng, cho nên rất thích hợp với màu đỏ, nhất là loại màu đỏ diễm lệ này, mặc ở trên người cô, giống như là đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất trong bụi rậm các loài hoa, làm cho người ta bắt mắt.


“Rất đẹp!” Anh khen ngợi.


Trái tim Tử Thất Thất đột nhiên nhảy lên.


“Cám ơn!” Cô phi thường khách khí nói cám ơn.


“A, đúng rồi!” Mặc Tử Hàn thật giống như đột nhiên nhớ tới một chuyện, chỉ thấy anh vô cùng ưu nhã vươn tay phải của mình, khẽ cúi đầu, nói, “Tiểu thư xinh đẹp, xin đưa tay phải em cho tôi!”


Tay phải?


Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh, chân mày khẽ chau lên, nhưng tay phải lại vô cùng nghe lời vươn ra đặt ở lòng bàn tay của anh.


Va chạm vào đầu ngón tay của cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, Mặc Tử Hàn gợi lên nét cười tà đã lâu, bàn tay to nhanh chóng bắt lấy tay cô, mà tay kia lấy trong túi quần ra chiếc còng tay lần trước khóa hai người, cơ hồ là nháy mắt điện quang hỏa thạch, tay hai người lại một lần nữa khóa với nhau.


Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn tay lại bị khóa.


“Anh… Anh… Làm sao anh lại? Anh muốn làm gì?” Cô kích động chất vấn.


Trên mặt Mặc Tử Hàn phác hoạ nụ cười tà ác, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt kích động của cô, bá đạo nói, “Anh đã quyết định, vì để xúc tiến tình cảm giữa chúng ta, cho nên vẫn là khóa cùng một chỗ tương đối tốt, hơn nữa anh còn quyết định một chuyện khác!”


“Một chuyện khác?” Chân mày Tử Thất Thất nhăn lại, có loại dự cảm xấu.


“Đúng vậy, chuyện khác này chính là… Chỉ cần em một ngày không nói ra em yêu thích anh, vậy thì… Chúng ta vẫn bảo trì như vậy.”


“Cái gì? Anh… Anh mau mở ra!” Tử Thất Thất lớn tiếng ra lệnh.


“Không có khả năng!” Mặc Tử Hàn cự tuyệt.


“Anh rốt cuộc muốn thế nào? Tại sao tôi nhất định phải nói ra câu kia? Nếu anh thích nghe thì đi mà tìm phụ nữ khác, đừng quấn lấy tôi!” Tử Thất Thất dưới cơn thịnh nộ rống to. Hai mắt hung hăng trừng lên nhìn anh.


Cái hành động trẻ con này của hắn tại sao đều làm trên người cô? Thật sự muốn lớn tiếng nói cho hắn biết: nếu không thích cô, cũng đừng có tới trêu chọc cô, cô cũng không phải là một nữ nhân tùy tiện, nếu trêu chọc, nhất định phải chịu trách nhiệm. Nhưng mà người đàn ông này… Chẳng qua là muốn đùa bỡn cô mà thôi.


“Mau thả tôi ra!” Cô rống to, lửa giận trong nháy mắt vọt lên cao.


Cô không muốn bị hắn đùa bỡn nữa, cô đã quyết định rời xa hắn, cô đã… Không muốn có bất kỳ dính líu gì với hắn.


Nhưng trên khuôn mặt tà ác của Mặc Tử Hàn vẫn như cũ, hoàn toàn không thấy phẫn nộ của cô,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Anh Có Sợ Em Không???

Ly dị sau hai tháng đám cưới vì cô vợ ‘quái chiêu’

Lọ Lem Đường Phố

Truyện Cánh đồng Bồ Công Anh Full

Em gái của trời