Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) (xem 4406)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

u đớn vỡ nát trên đất…


Lại nữa rồi…


Cái tính cách này của anh thật khiến người chán ghét, rõ ràng vừa mới thô bạo như vậy, giống như dã thú, nhưng bây giờ lại dịu dàng như vậy!


Anh làm cho người ta yêu không được, hận không thể… Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?


Mặc Tử Hàn, nếu em hỏi anh giống như vậy, anh thích em sao? Anh sẽ trả lời như thế nào?


Nếu anh nói đúng…


Vậy thì, lời nói kiên định sẽ không lấy em anh nói ở trước mặt Kim Hâm phải muốn em hiểu như thế nào đây?


Nếu anh nói không phải…


Vậy thì, trái tim này của em vì anh một lần nữa sống lại phải như thế nào đây?


Mặc Tử Hàn… Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, thì… Em hi vọng chúng ta sau bảy năm, từ đó trở thành người xa lạ…


….


….


Ngoài cửa


Bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân vẫn đứng đó, tuy rằng ngoài miệng nói con biết rồi, nhưng kì thực cậu một bước cũng không đi, thậm chí nhạy cảm dựng thẳng lỗ tai mình lên, nghe lén thanh âm bên trong truyền đến.


Tiếng hô của mẹ, tiếng khóc của mẹ, cùng lời nói xin lỗi của ba…


Chân mày thanh tú của cậu càng chau càng sâu, cuối cùng gắt gao dây dưa cùng một chỗ.


Mẹ vừa khóc…


Nhất định là bởi vì ba làm mẹ thương tâm, cho nên mới phát ra tiếng khóc thống khổ như vậy.


Ba chính là một đại lừa gạt, nói cái gì tiếng khóc chia thành thương tâm và hạnh phúc, nói cái gì nước mắt của mẹ nhất định là hạnh phúc… Đại lừa gạt, đại lừa gạt, đại lừa gạt….


Tiếng khóc hạnh phúc mà như vậy sao?


Rõ ràng chính là thương tâm…


“Con muốn mang mẹ bỏ trốn, Ba… Ba một mình hối hận đi!” Hắn nhỏ giọng kiên định nói, sau đó tức giận xoay người, sải bước ly khai cửa phòng.


CHƯƠNG 114: BA KHI DỄ MẸ,CHÚNG TA BỎ TRỐN!


Không biết là khóc mệt đến lúc nào, cũng không biết là tiếng khóc ngưng lúc nào, có lẽ là do đêm qua không ngủ, có lẽ là cả người mệt mỏi, Tử Thất Thất nhắm lại hai mắt tràn đầy nước mắt, trầm trầm ngủ thiếp đi.


Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, mày nhăn lại thật sâu.


Rõ ràng buổi sáng còn tốt lắm, mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đùa giỡn vui vẻ, cùng nhau cười, nhưng bây giờ đột nhiên trở thành như vậy.


Nếu anh không hỏi cái vấn đề này có phải là vẫn có thể vui vẻ bình tĩnh như vậy?


Nhưng mà… Anh thật sự rất muốn nghe được cô chính miệng nói ra ba chữ kia, cũng rất muốn xác định trái tim của cô.


“Thất Thất….” Anh nhẹ giọng kêu cô, dịu dàng đủ điều.


Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hồng, lau đi những giọt nước mắt đã khô cạn, đau đớn nhìn khuôn mặt cô ngủ.


“Em thật sự không thích anh sao? Em nói những lời đó đều là sự thật đấy sao? Nếu em nói những lời kia đều là gạt người, thì… Tại sao không nói lời thật cơ chứ? Tại sao? Tại sao… Em có thể nói cho anh nguyên nhân tại sao?” Anh nhẹ giọng nói ra với cô, trong thanh âm mang theo vô tận đau đớn.


Từ từ đem trán của mình tới gần cô, cuối cùng nhẹ nhàng để ở trên trán cô, gần gũi nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ, nhìn khóe mắt cô vẫn vương nước mắt.


Anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, rời khỏi cái trán của cô, hôn lên mắt, hấp thụ những giọt nước mắt… Mặn mặn.


“Đừng khóc… Đừng khóc….”


Thanh âm của anh dịu dàng, hai tay bưng lấy mặt cô, tham luyến nhẹ nhàng hôn lên môi cô.


Nói em yêu thích anh… Thật sự khó khăn như vậy sao?


Cặp môi mỏng này, tựa hồ nhẹ nhàng đụng vào cũng sẽ chảy ra máu tươi, tại sao phải kiên cường như vậy chứ?


“Thất Thất….” Anh lại một lần nữa kêu tên cô, trái tim, vô tận đau đớn.


Cho nên anh mới chán ghét yêu đương, cho nên anh mới chán ghét thừa nhận mình thích cô, cho nên anh mới không có động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì tình yêu…. Thật sự là rất phiền toái.


Loại phiền toái này, anh nên xử lý như thế nào?


Anh nên… Làm sao bây giờ?


※※※


Lại một lần nữa mở đôi mắt, trước mắt như cũ là gương mặt tuấn tú của Mặc Tử Hàn.


Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn anh ngủ, trong đầu nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi ngủ.


Cô ngủ bao lâu? Tại sao mặt trời giống như vừa mới mọc lên? Lẽ nào cô ngủ suốt một ngày một đêm? Thiên Tân đâu? Cô đã nói sẽ đi tìm nó, nó còn đang đợi cô sao?


Không xong!


Cô đột nhiên rời khỏi lồng ngực Mặc Tử Hàn ngồi dậy, cái chăn tuyết trắng trên người cô rớt xuống, lộ ra thân thể trần truồng của cô.


Trên da thịt trắng nõn chi chít dấu hôn màu đỏ tươi, dấu răng thưa thớt, lấm tấm máu ứ đọng, toàn bộ đều là căn cứ xác thực ngày hôm qua Mặc Tử Hàn tức giận lưu lại, bất quá, vết tích yêu tràn đầy trên thân thể vậy mà vô cùng sạch sẽ, thật giống như có người tỉ mỉ vì cô mà lau, hạ thân cũng không còn để lại bất kỳ chất lỏng nào, hơn nữa… Còn mơ hồ bay ra mùi thơm ngát nhàn nhạt…


Là anh làm sao?


Hai mắt cô đột nhiên dừng trên khuôn mặt đang ngủ của anh.


Là anh giúp cô lau khô sạch sẽ thân thể đấy sao?


Anh tại sao phải làm chuyện tình không hợp với cá tính của mình?


Không tự chủ vươn tay, muốn vuốt ve hai gò má anh tuấn của anh, nhưng nhẹ nhàng nâng tay lên lại dừng giữa không trung, không cách nào hạ xuống.


Đã không muốn sẽ tiếp tục hãm sâu, cô phải thừa dịp không bị kiềm chế, mau chạy trốn khỏi lồng giam của anh.


Thiên Tân….


Cô muốn đi tìm Thiên Tân!


Nhanh chóng thu hồi tay, sau đó quay đầu xuống giường.


“Em muốn đi đâu?” Mặc Tử Hàn đột nhiên lên tiếng bắt lấy tay cô.


Tử Thất Thất kinh ngạc.


“Anh… Tỉnh?” Anh tỉnh lúc nào?


Hoàn hảo!


Hoàn hảo không có đụng vào anh.


Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Mặc Tử Hàn dùng hai mắt lạnh như băng nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Tôi không phải là tỉnh, căn bản là không ngủ được!”


“Không ngủ được?” Cô nghi ngờ lặp lại.


“Đúng vậy, tôi không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền thấy khuôn mặt em, mở mắt ra cũng gặp khuôn mặt em… Đầy trong đầu tôi toàn bộ đều là em, mà trong lỗ tai tôi cũng đều là thanh âm của em, em không ngừng nói, em không thích tôi, em chán ghét tôi, em không thích tôi, em chán ghét tôi… A….” Hắn giễu cợt, thản nhiên nói tiếp, “Tôi lần đầu tiên bị phụ nữ châm chọc như vậy.”


“Lần đầu tiên?” Tử Thất Thất lại một lần nữa nghi hoặc lặp lại.


“Đúng vậy, em là người đầu tiên nói không thích làm người phụ nữ của tôi, em là người đầu tiên chán ghét làm người phụ nữ của tôi, em là cô gái đầu tiên thấy tôi bỏ chạy, em cũng là cô gái đầu tiên nói tôi là tên khốn kiếp…. Tôi thật sự không rõ, em rốt cuộc tại sao không thích tôi? Tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Em xác định em thật sự không thích tôi sao? Em có thể… Nói cho tôi biết nguyên nhân?” Thanh âm c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nếu em nói thật vào ngày Cá tháng tư, anh có tin không?

Brown Eyes….Love

Êh….HotBoy , Đừng Tưởng Muốn Làm Gì Thì Làm Nha

Chồng mang đồ lót của nhân tình về bắt vợ giặt, vợ vào nhà tắm, 1 lúc sau khiến chồng chết sững vì thứ này