“Thật hả?”. Tử Thất Thất ngẩng đầu lên ngay lập tức, gương mặt mất mát nhanh chóng biến mất, đổi thành vẻ mặt phủ lên một tầng sung sướng.
Nhìn mặt cô rực rỡ hẳn lên, trong lòng Mặc Tử Hàn cũng chuyển biến đi theo hướng tốt.
“Ừ, là thật, nhưng mà……Em phải đồng ý với anh ba điều kiện!”. Vẻ mặt anh thật sự đưa ra ba điều kiện.
Ba điều kiện?
Chân mày Tử Thất Thất hơi nhíu lên?
Cô do dự nói: “Có thể nghe trước ba điều kiện được không?”.
“Thứ nhất: ba ngày sau em phải làm kiểm tra toàn diện, nếu như bác sĩ nói em có thể ra ngoài hơn hai tiếng, anh liền đồng ý với em!”.
“Được, không thành vấn đề!”. Tử Thất Thất thoải mái bằng lòng.
“Thứ hai: Nếu như xác định cơ thể của em có thể đi ra ngoài hơn hai giờ, đi dự lễ đính hôn đồng thời phải dẫn theo bác sĩ chủ trị Bạch Trú, để phòng ngừa bên ngoài!”.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, no problem!”. Tử Thất Thất vui vẻ liền nói tiếng Anh khỏi miệng.
“Thứ ba: Ở bữa tiệc hôm ấy, em phải đi theo bên cạnh anh, anh nói cái gì em đều phải nghe lời anh, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của anh, không cho phép em được tùy hứng, hiểu chưa?”.
“Vâng, chồng lớn, em tuyệt đối sẽ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, anh yên tâm 120% đi!”. Vẻ mặt Tử Thất Thất vui vẻ, tay phải duỗi thẳng, lập tức hướng về phía anh chào theo kiểu quân đội, sau đó đột nhiên hưng phấn nâng người lên, hai đầu gối quỳ trên giường, ôm cổ của anh, hôn mạnh lên hai gò má anh.
“Mu——ah!”. Âm thanh nụ hôn vang lên rất trong trẻo.
Mặc Tử Hàn ngay lập tức sửng sốt, lần đầu tiên cảm thấy ba hồn bảy vía trong nháy mắt đều bay mất.
Cô vui vẻ lại có thể chủ động hôn anh? Hơn nữa còn gắng sức ôm anh?
Còn nữa vừa nãy cô mới nói gì?
Chồng lớn?
Anh sẽ không nghe nhầm chứ? Hơn nữa lúc trước ở trước mặt Bạch Trú chỉ giới thiệu anh là bạn trai thôi mà? Nhưng mà vừa mới………Cô cư nhiên……Lại gọi anh là……Chồng?
“Em……em…..vừa nãy em gọi anh cái gì hả?”. Anh bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức chất vấn cô.
“Hả? Em nói với anh cái gì hả?”. Vẻ mặt Tử Thất Thất nghi hoặc, vừa nãy cô nói cái gì vậy? Quá xúc động, không có nhớ nha.
“Em vừa nói cái gì, bản thân cũng không nhớ hả?”. Mặc Tử Hàn đột nhiên tức giận.
“Ách…em nhớ ……..”. Tử Thất Thất nhìn bộ dạng tức giận của anh, cảm giác được thất thố hình như vô cùng nghiêm trọng, vì thế lập tức cau mày, nhớ lại lời cô vừa nói.
Không phải là cô đã đồng ý với anh, để cho anh yên tâm, mà trong đó có có câu nào đặc biệt khi nói nha, cô có nói cái gì sao? Cô giống như……..A……
Cô đột nhiên nhớ đến mình vừa mới xưng hô với anh, hai gò má giống như nhân vật trong phim hoạt hình, trong chớp mắt xuất hiện hai quả cà chua nho nhỏ màu đỏ tươi.
Chồng lớn?
Trời ạ…Ai có thể giúp cô tìm cái hang? Lúc này cô muốn biến thành chuột chũi, đào cái hang, để mình chui vào, sau đó tự chôn mình.
Bạch Trú đi ngang qua nghe thấy những lời cô vừa nói, nhìn mặt cô đỏ rực.
“Ách….Em đâu có gọi anh cái gì, là anh nghe nhầm!”. Tử Thất Thất vội vàng ngồi lên trên giường, lúng túng cầm chăn đắp lại lên trên đùi mình một lần nữa.
Mặc Tử Hàn lập tức đến gần cô, người anh dính sát, hai mắt khẽ khóa chặt, vô cùng nghiêm trọng nói: “Anh nghe nhầm rồi à? Vậy em nói, anh nghe nhầm câu nào? Là từ nào..?”.
“Này……..Này….. làm sao em biết!”.
“Em không biết, vậy mà dám nói anh nghe nhầm?”.
“Ách…….Cái này……..Ách………..Cái đó…….”.
“Đừng cái này cái nọ, nói cũng đã nói rồi, em còn sợ cái gì? Nhanh lên một chút……kêu lại lần nữa!”. Mặc Tử Hàn vội vàng nói xong, cơ thể tiếp tục đến gần cô.
Tử Thất Thất tư tưởng bảo thủ nghiêng đi theo cơ thể anh, nhìn cặp mắt nóng bỏng kia, càng hại cô thẹn thùng nói không nên lời.
“Em không nói!”. Cô lập tức cự tuyệt.
“Nói mau, nhanh lên, nếu không ba hôm sau em đừng hòng đi dự tiệc đính hôn của Bách Hiên!”. Mặc Tử Hàn uy hiếp.
“Anh……..Anh….Sao anh có thể nói một đằng làm một nẻo? Anh vẫn còn là đàn ông sao?”.
“Anh mặc kệ cái gì nói một đằng làm một nẻo của em, nếu anh không phải là đàn ông, tối hôm qua em biết rõ nhất nhưng mà…………Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, nói với anh, nói lặp lại một lần nữa từ xưng hô em vừa nói với anh!”.
“……….” Tử Thất Thất hung hăng lườm anh, toàn bộ cơ thể đều nghiêng về một bên thành giường, sau cùng cặp mắt của cô trợn trừng, bướng bỉnh khép đôi môi của mình lại, nặng nề kêu lên một tiếng: “Hừ!”.
“Được, em không nói chứ gì!”. Mặc Tử Hàn chợt lấy điện thoại di động ra, vừa giả vờ bấm số điện thoại của Hạ Thủy Ngưng, vừa nói: “Ngay bây giờ anh sẽ nói với người phụ nữ kia, nói em không đi, ba ngày sau tuyệt đối em sẽ không xuất hiện!”.
“Không được, đợi đã nào……..!”. Tử Thất Thất vội vàng ngăn lại, bắt được tay của anh.
“Vậy thì em nói với anh!”.
“…………” Tử Thất Thất rầu rĩ nhìn chằm chằm anh.
“Nhanh lên một chút, sự kiên nhẫn của anh cực kỳ có hạn, chỉ có thể cho em thời gian 3 giây đồng hồ để cân nhắc!”. Mặc Tử Hàn nói xong, ngón tay cái liền đặt lên phím gọi, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, đếm ngược thời gian mà nói: “Ba……Hai……..”.
“Ch………”. Tử Thất Thất đỏ mặt chậm rãi mở miệng.
Mặc Tử Hàn dựng thẳng lỗ tai của mình lên, chờ cô nói chữ kế tiếp.
“Ch……..Ch……….Ch”. Tử Thất Thất nói chứ ‘ch’ không phải là đùa, từ đầu đến cuối chần chừ không nói ra chữ tiếp theo kia.
Mặc Tử Hàn chờ một lúc không kiên nhẫn, chân mày hơi nhíu lên.
“Ch cái gì? Nhanh lên một chút!”. Anh thúc giục.
“Ch…………………” Giọng Tử Thất Thất bị kéo dài hơi, cho đến khi không thở được không khí, cô mới nhanh chóng nói: “Cha chồng!”.
Nói xong, cô lấy tay đẩy anh ra, chui thẳng vào chăn, đem chính mình chùm lên quấn thật chặt.
Mặc Từ Hàn nghe tiếng cuối cùng của cô, toàn thân đột nhiên sửng sốt.
Cha……..Chồng?
Cha chồng?
Mặc dù chỉ nhiều hơn một chữ cái, nhưng mà ngay lập tức liền thay đổi vai vế.
Cô gái đáng ghét này, lại dám gọi anh là cha chồng? Anh già lắm sao? Chết tiệt…..đáng giận…..
“Này, không cho phép em trốn, đi ra cho anh, nói rõ cho anh, cha chồng là có ý gì?”. Bộ dáng anh hung dữ, lạnh như băng chất vấn cô.
Tử Thất Thất trốn ở trong chăn, không nói tiếng nào.
“Này, Tử Thất Thất………..”
“…………”
“Tử Thất Thất……..”
“…………..”
“Chết tiệt!”.
Mặc Tử Hàn bỗng dưng mắng, chân mày nhanh chóng nhăn lại, đồng thời bắt được một góc chăn, sau đó đột nhiên dùng sức kéo lên.
Chăn bị nhấc lên thật cao, cơ thể Tử Thất Thất nhỏ bé mặc quần áo bệnh nhân ngay lập tức phơi bày ở đáy mắt anh.
“Ưm ưm ưm…..Ưm ưm………”
“Ưm ưm ưm……….”
“Ưm……..”
Trên ga trải giường phát sinh âm thanh kỳ quái, mà hai người đang tiến hành chuyện thiếu nhi không nên nhìn……..
※※※
Biệt thực nhà họ Bách
Thư phòng tầng ba.
Bách Vân Sơn ngồi