Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) (xem 4471)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

n thời gian hôn dài hơn, anh muốn không phải loại hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước này . . . . . Vào giờ phút này, nửa thân dưới của anh giống như đang kêu gào anh nhào tới cô, nặng nề đè cô ở phía dưới, tận tình yêu cô, nhưng là lý trí cũng đang không ngừng tự nói với mình, không thể làm như vậy, không thể làm như vậy, ít nhất không thể hiện tại là. . . . . .


Thật là đáng chết!


Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!


Rõ ràng cô ở trước mắt của mình, rõ ràng vươn tay đến liền có thể đụng, nhưng là anh lại nhất định phải nhẫn nại.


Hô. . . . . .


Anh âm thầm thở ra một hơi, sau đó lạnh lùng nói, “Anh đi đây!”


Nói xong, anh liền xoay người sải bước vội vã đi ra khỏi phòng.


Tử Thất Thất nhìn bóng lưng của anh, nhìn anh đem cửa phòng mở ra, nhìn anh một bước đi ra cửa phòng, đột nhiên miệng không kiềm chế nói, “Đi đường cẩn thận!”


Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, trong lòng tràn đầy ấm áp, khóe miệng từ từ nâng lên.


“Ừ!” Anh nhẹ giọng đáp lại, sau đó bước ra khỏi phòng, đem cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại.


Bên trong gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Tử Thất Thất.


Chợt, cô chậm rãi cúi đầu, chân mày hơi nhíu lên.


Theo quy luật mấy ngày nay, anh 9h sáng rời khỏi bệnh viện, buổi chiều bốn giờ lại trở lại, mười hai giờ trưa sẽ gọi một cú điện thoại cho cô, trước khi trở về có thể còn gọi cho cô một cuộc, dĩ nhiên anh cũng sẽ không định giờ gọi điện thoại cho cô, nhưng là mỗi cuộc điện thoại sẽ cách xa nhau nửa giờ trở lên, như vậy đã nói lên, cô hiện tại có ước chừng nửa giờ thời gian đi làm chuyện của mình.


Đủ!


Đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt của cô tràn đầy ý chí chiến đấu, đôi tay đem chăn vén lên, sau đó đi xuống giường. . . . . .


. . . . . .


Trong phòng làm việc


Bạch Trú mặc chiếc áo bác sĩ nho nhã ngồi ở bên trong bàn làm việc, nghiêm túc hai mắt nhìn chằm chằm tài liệu bệnh nhân trên bàn, cẩn thận nhìn từng chữ cái.


Đột nhiên. . . . . .


“Cốc, Cốc, cốc!”


Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt yên tĩnh bên trong phòng làm việc, nhưng lại không cắt đứt đôi mắt nghiêm túc của Bạch Trú.


“Vào!”


Anh nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp tục xem tư liệu bệnh nhân.


“Rắc rắc!”


Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tử Thất Thất trong bộ quần áo bệnh nhân đứng ở cửa văn phòng, cô nhìn dáng vẻ vùi đầu vào tài liệu của Bạch Trú, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, sau đó bước từng bước đi từ từ đến trước bàn làm việc.


“Anh rất giống trước kìa, lúc đang chuyên tâm nghiên cứu sẽ không nhìn đi nơi khác, chỉ biết nhìn tài liệu trong tay!”


Nghe được thanh âm quen thuộc, Bạch Trú đột nhiên cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt của Tử Thất Thất.


“Sao em lại tới đây? Thân thể của em vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, nên nằm ở giường nghỉ ngơi mới đúng!” Bạch Trú vẻ mặt kinh ngạc từ từ chuyển thành dịu dàng, đem văn kiện trên bàn từ từ khép lại.


“Em có chút chuyện muốn nói với anh, nói xong em liền đi về nghỉ!” Tử Thất Thất tiến lên một bước, gương mặt nghiêm túc.


“Em muốn nói gì?” Anh hỏi.


“Em muốn anh đáp ứng em, trước mặt của Mặc Tử Hàn không nói lung tung !”


“Nói lung tung ? cái gì gọi là nói lung tung đây?” Anh hỏi ngược lại.


Chân mày Tử Thất Thất nhíu lại, lạnh lùng nói, “Anh rất rõ là em có ý gì, hơn nữa em tin tưởng anh nhất định sẽ đáp ứng em!”


“Tại sao? Tại sao tin tưởng anh?”


“Bởi vì anh không phải một người thích lo chuyện bao đồng!” Tử Thất thất kiên định.


“A. . . . . .” Bạch Trú cười khẽ, nói, “Em hiểu rất rõ anh, không sai, anh không có ý định tố cáo việc kia cho bất luận kẻ nào, cho nên em hãy yên tâm đi,anh cái gì cũng sẽ không nói!” “Cám ơn!” Tử Thất Thất an tâm thở phào nhẹ nhõm.


“Không cần khách khí, vốn là chúng ta làm thầy thuốc sẽ phải giữ bí mật bệnh tình của bệnh nhân, cho nên đây cũng là trách nhiệm của anh, chỉ là. . . . . . Như vậy thật sự không sao? Em vẫn phải giấu giếm anh ta sao?”


“Anh không không cần quản, em tự có tính toán!”


“A. . . . . . Được!” Bạch Trú không hỏi tới nữa.


“Vậy em đi về trước!” Tử Thất Thất hơi cúi đầu.


“Ừ!”


Bạch Trú nhẹ nhàng lên tiếng, hai mắt nhìn cô xoay người đi ra cửa phòng, lại cực kỳ trùng hợp, lúc cô đóng cửa phòng làm việc đồng thời, điện thoại đột nhiên vang lên.


“Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . .”


Anh nghi ngờ lấy di động, nhìn trên màn hình là số điện thoại lạ.


Là ai đây?


CHƯƠNG 190: PHƯƠNG LAM RA SÂN…CHẤN ĐỘNG TOÀN TRƯỜNG…


Bạch Trú nhìn dãy số lạ, hơi do dự một chút, sau đó ấn nghe rồi đặt bên tai:


“Alô?” Anh nhẹ nhàng phát ra âm thanh.


“Bác sĩ Bạch, anh khỏe chứ!”


Trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh như băng của Mặc Tử Hàn, Bạch Trú hơi kinh ngạc.


Thật trùng hợp? Tử Thất Thất vừa mới đi khỏi, bên này liền gọi điện tới?


“A khỏe, Mặc tiên sinh, tìm tôi… Có chuyện gì sao?” Anh khẽ hỏi.


“Thất Thất cô ấy vừa mới đi tìm anh đúng không? Cô ấy có phải nói với anh cái gì?”


“Làm sao anh biết cô ấy tới tìm tôi? Anh phái người giám sát cô ấy?”


“Tôi chỉ đang bảo vệ cô ấy!”


“A…..” Bạch Trú khẽ cười, “Dưới tình huống không được người đó đồng ý mà tự phái người bảo vệ, đây hình như là biến tướng của việc giám sát chứ hả?”


“Cái này không cần anh quan tâm, anh chỉ cần nói cho tôi biết, cô ấy nói với anh những gì?” Thanh âm Mặc Tử Hàn càng ngày càng lạnh như băng, hơn nữa hàm ý uy hiếp càng ngày càng nặng, giống như anh ta mà không nói hết toàn bộ lời của Tử Thất Thất thì anh sẽ đem anh ta ra bầm thây vạn đoạn.


Nhưng Bạch Trú cũng đã sớm miễn dịch với những lời uy hiếp đó.


Vẻ mặt anh thong dong, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, sau đó nhẹ giọng nói, “Rất xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết!”


“…….” Trong điện thoại đột nhiên trầm mặc vài giây, mà khi thanh âm của Mặc Tử Hàn lại một lần nữa truyền đến, nhưng lại âm trầm giống như hung linh, “Anh cũng rất rõ kết quả làm nghịch tôi rồi chứ?”


“Đương nhiên!” Anh trả lời.


“Vậy thì đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, nói đi…..”


“Cái này…..” Bạch Trú cố ý kéo dài thanh âm, sau đó nói, “Tôi thật sự không thể nói cho anh biết, bởi vì tôi đã đáp ứng Thất Thất, sẽ không nói lung tung gì với anh, nhưng mà…. Vì an toàn của bản thân tôi, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh một câu, đừng chỉ quan tâm lớn, nhỏ cũng rất trọng yếu!&#

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Truyện Những Mối Tình Đã Qua Full Online

Chết cười chuyện vợ bị chồng cho ‘ăn quả lừa’ suốt 1 năm

Bất hạnh do chiếc que thử thai không đúng sự thật

Hắn…! “đồ Lạnh Lùng”