“Đúng đúng đúng, em không có ép anh, chỉ là uy hiếp anh mà thôi!”
“Cái gì? Uy hiếp? Em?” Tử Thất Thất kinh ngạc.
“Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi em lộ ra bộ dạng nếu anh không đáp ứng em, em liền đời này cũng không gả cho anh, anh có thể không thỏa hiệp sao? Ai….. Thân là đàn ông, lại bị phụ nữ cầu hôn, còn bị phụ nữ bức hôn, a….. Không đúng! Là uy hiếp….. Ai, bị một người phụ nữ uy hiếp để anh lấy cô ấy, em nói xem, anh dễ dàng sao?” Mặc Tử Hàn lắc đầu xót xa.
“Anh….. Anh nói cái gì? Anh lại nói….. Anh….. Anh…..” Tử Thất Thất tức đến sắp nổ tung.
“Em không gả cho anh nữa, như vậy được chưa?” Cô tức giận.
“Vậy cũng không được, hiện tại em đã không có quyền lợi được đổi ý rồi, em đã là người của anh, hơn nữa còn là bà xã anh, sau đó không lâu chính là cô dâu của anh, anh muốn để cho mọi người trên toàn thế giới biết, vợ của Mặc Tử Hàn anh….. Tên là Tử Thất Thất!”
Nghe lời nói rung động của anh, gương mặt Tử Thất Thất lạnh lùng ra vẻ trấn định khẽ tựa đầu chuyển hướng sang bên phải, khóe miệng không nén được len lén bật cười.
Cho tới nay đều cho rằng mình không có khả năng lại yêu, cũng quyết định phải độc thân cả đời, cho đến chết vẫn sống cô độc một mình, không dựa vào bất kì người đàn ông nào, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, có người phụ nữ nào không muốn mặc vào bộ áo cưới xinh đẹp, đứng ở trong hôn lễ hoàn mỹ nhất của mình, cùng người mình yêu nhất đi vào lễ đường thần thánh, cùng nhau thề ước vĩnh hằng?
Cô cũng từng ở trong lòng ảo tưởng trăm ngàn lần chuyện như vậy, mà bây giờ….. Ảo tưởng của cô một nửa đã trở thành sự thật.
Mặc Tử Hàn nhìn gò má của cô, nhìn khóe miệng cô cười trộm, cũng tự cười.
“Rất vui sao?” Anh cố ý mở miệng hỏi.
“Không có a!” Cô phủ nhận.
“Vậy sao em cười trộm?”
“Em nào có cười trộm? Mắt anh có vấn đề hả?”
“A…..” Mặc Tử Hàn vui vẻ cười khẽ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nói, “Em có thể đừng lộ ra biểu tình đáng yêu thế được không? Tốt nhất cũng không nên nói ra những lời đáng yêu như thế, bằng không….. Anh thật sự sẽ không cầm giữ được đâu!”
Đáng yêu?
Tử Thất Thất có chút kinh ngạc.
Cô nào có lộ ra vẻ mặt đáng yêu? Nào có nói lời đáng yêu? Hơn nữa anh nói cầm giữ không được là có ý gì? Không phải là hiện tại anh đã muốn…..
“Này, anh đừng làm loạn, em là bệnh nhân đấy!” Cô kích động quay đầu, trừng mắt nhìn cảnh cáo anh.
“Em yên tâm đi, anh sẽ nhẫn nại!”
“Thiệt hay giả?” Đối với nửa thân dưới của đàn ông, cô cực kì không tin tưởng.
“Đương nhiên là thật, anh cho dù muốn phát tiết, cũng không thể ra tay với người phụ nữ bị bệnh nặng? Em coi anh là loại người nào? Cầm thú hả?”
“Ách….. Đây chính là anh nói, là anh tự thừa nhận!”
“Em….. Em đúng là người phụ nữ đáng chết, cố tình ép anh đi vào khuôn khổ có phải không? Em có tin anh thật sự trở thành cầm thú ra tay với em không? Em tin không anh làm cho em coi?” Anh nói xong liền đè lên thân thể cô, còn lộ ra vẻ mặt háo sắc.
“Được rồi được rồi, em không cho anh náo loạn, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh, nói chuyện nghiêm chỉnh…..” Tử Thất Thất vội vàng thỏa hiệp, muốn nói sang chuyện khác.
“Nghiêm chỉnh?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc, “Là chuyện gì?”
“Đương nhiên là Thiên Tân rồi, chuyện em trúng đạn anh tuyệt không thể nói cho nó biết, nó sẽ bị dọa cho sợ!” Tử Thất Thất chăm chú, chân mày cũng lo lắng khẽ chau lên.
“Yên tâm đi, anh còn chưa nói cho nó biết, nhưng em giờ đã không sao nữa rồi, anh nghĩ có nói cho nó biết cũng không sao chứ hả?”
“Không được!” Tử Thất Thất khẩn trương cự tuyệt, kích động nói, “Cho dù em không sao, anh cũng không thể nói cho nó biết, anh chỉ cần nói cho nó biết, anh đưa em tới chỗ nào đó, phải mấy ngày nữa mới về….. Chỉ cần anh nói như vậy, nó nhất định sẽ tin anh, chỉ cần là lời của anh, nó nhất định sẽ không hoài nghi!”
Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn cô.
“Tại sao?” Anh hỏi, “Tại sao em khẳng định nó sẽ tin anh? Không nghi ngờ anh?”
“Bởi vì nó thích anh a!” Tử Thất Thất thẳng thắng trả lời.
“Thích anh?” Mặc Tử Hàn kinh ngạc.
“Đúng vậy, kể từ sau khi em kể với nó chuyện của anh, nó đã thích anh rồi, vẫn hi vọng có thể gặp anh, làm anh vẻ vang, hi vọng mình cũng có thể trở thành người đàn ông giống anh, mặc dù em không rõ anh rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn nó như thế, nhưng mà nó thật sự vì anh làm rất nhiều chuyện….. Nó sợ mình sẽ không xứng làm con anh, cho nên mỗi ngày đều nghiêm túc học tập, mỗi ngày đều quấn quýt lấy tiểu Lam dạy nó rất nhiều rất nhiều thứ, hơn nữa em chỉ nói với nó một lần, nói lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh giống như lập tức nhìn thấu tâm sự của em, chính xác đoán được em sau khi bị bạn trai bỏ, tự mình say rượu, tự mình phóng túng….. Nó sau khi nghe được những lời đó, liền đem ghi tạc trong lòng, cho nên từ khi biết chữ, liền đọc tiểu thuyết trinh thám, tiểu thuyết suy luận, mấy phương diện tâm lý học gì đó, đương nhiên nó nhiều chỗ cũng không hiểu, cho nên liền quấn quít lấy tiểu Lam, bảo cô ấy giải thích cho nó nghe, còn uy hiếp cô ấy không được nói cho em biết, nhưng mà thân là mẹ nó, mỗi ngày đều ở chung với nó, em sao lại có thể không biết chứ? Em chỉ không có nghĩ đến, nó lại rất thích anh, vượt qua tưởng tượng của em, nó vì anh, không đơn thuần là ban ngày học tập, thậm chí tối lúc ngủ, cũng lấy ra học tập, rất nhiều buổi tối em đều thấy nó trong phòng, ngồi ở trước bàn đọc sách, mở đèn sáng ngời, chăm chú nhìn xem những kiến thức học tập không hợp với tuổi của nó, cũng có rất nhiều rất nhiều lần, em muốn vào bảo nó đi ngủ, bởi vì nó rất nhiều lần ngủ trễ hơn em, nó còn nhỏ như vậy, em rất sợ nó không chịu nổi, nhưng….. Khi nhìn thấy biểu tình vui vẻ trên mặt nó thì thật sự là không có cách nào vạch trần dụng tâm vụng trộm cố gắng của nó, cho nên đều làm bộ không biết, vậy nên….. Anh đừng tưởng rằng nó sinh ra chính là một thiên tài, nó cũng giống bao đứa trẻ khác, chỉ có một cái đầu, một tư tưởng, chỉ là nó chăm chỉ, dụng tâm, cố gắng hơn những đứa trẻ bình thường, mà nó làm những điều này, chính là muốn lúc gặp anh, khiến anh thích nó, khiến anh vẻ vang, khiến anh vui mừng vì có một đứa con trai thông minh….. Anh là thần tượng của nó, cho nên lời anh nói, nó nhất định sẽ tin, ít nhất….. Nó sẽ rất an tâm!”
Tử Thất Thất nói đến những điều đã trải qua nhiều năm nay, hốc mắt không khỏi ướt