Chẳng lẽ bọn họ phi thiên độn địa? Chẳng lẽ bọn họ có thuật ẩn thân?
Rốt cuộc không thể kiên nhẫn đợi được, Mặc Tử Hàn đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Kim Hâm vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy anh đi ra vội vàng cúi đầu, kêu một tiếng, “Điện hạ”, sau đó liền đi theo phía sau anh.
“Đừng đi theo tôi!” Mặc Tử Hàn gầm nhẹ ra lệnh.
“Vâng” Kim Hâm dừng lại!
Anh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Mặc Tử Hàn, vùng lông mày không khỏi nhăn.
Chưa bao giờ thấy điện hạ vội vàng như thế, phải nói, cho tới bây giờ điện hạ chưa từng vội vàng hấp tấp, thế nhưng lúc này đây lại bởi một người phụ nữ mà tức giận, phẫn nộ, phiền lòng….
Xem ra điện hạ đối với cô đã động chân tình!
Chẳng qua là…. Chính anh không có phát hiện!
Có lẽ, không lâu nữa, bên trong biệt thự vắng vẻ này sẽ có thêm hai bóng dáng, một người là người tương lại thừa kế Mặc gia, mà người khác chính là phu nhân….
“Phu nhân…..” Anh bất giác kêu thử, có loại cảm giác không thể nói rõ, cảm giác khó hiểu.
※※※
Khu nhà Hạnh Phúc.
Một chiếc Porsche màu đen dừng lại, Mặc Tử Hàn ngồi trên xe, ngửa đầu nhìn tầng thứ ba của khu nhà, nhìn cửa sổ căn hộ của Tử Thất Thất.
Vì sao?
Vì sao anh không tự giác mà lại tới nơi này?
(*):Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri: Hiểu, biết mà biết mình hiểu biết, thì gọi là hiểu biết. Không hiểu, không biết mà tự biết mình không hiểu, không biết thì xem như đã tự hiểu biết rồi vậy
(**): hồ lí hồ đồ: nhận thức mơ hồ, không rõ lí lẽ
CHƯƠNG 72: LÀ HẮN SAO? LÀ HẮN SAO? THẬT LÀ HẮN SAO?
Lúc đầu phiền muộn trong lòng muốn ra ngoài hóng gió để đầu óc mình có thể bình tĩnh trở lại, thế nhưng không nghĩ tới lại chạy tới nơi này.
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Trong lòng anh không ngừng chửi bới!
Vì sao mình lại trở nên như thế này? Thân thể của anh xảy ra vấn đề gì? Anh sinh bệnh kỳ quái gì? Có biện pháp nào trị liệu?
Bỗng nhiên cau chặt đôi lông mày, hai mắt hung hăng trừng cánh cửa sổ phòng Tử Thất Thất, dùng sức nghiến răng, hận không thể lập tức giết người để hả giận.
Nhưng là chợt….
Một bóng người đi qua xe anh, anh kinh ngạc mở lớn hai mắt nhìn bóng lưng quen thuộc trước mắt.
Đêm khuya
Tử Thất Thất buồn bực về nhà.
Hai tên một lớn một nhỏ đáng ghét, thời đại ngày nay đúng là Hỗn Thế Ma Vương, từ hôm qua ở trong phòng chỉ toàn ăn uống với chơi đùa, hơn nữa một tấc cũng không rời cái phòng kia còn đùa như cũ, cô phục!
Nhưng đáng hận chính là bọn họ đem cô trở thành chân chạy vặt, để cô đi mua đồ ăn cho bọn họ, rõ ràng Phương Lam đã nói việc nhỏ để cô ấy làm, vì sao lại biến thành cô? Phải biết rằng, cô hiện tại đang rất nguy hiểm, nếu bị người của Mặc Tử Hàn phát hiện, như vậy thì….
Hai mắt cô nhìn nhìn bốn phía, đừng nói là người, ngay cả bóng quỷ cũng không có!
Được rồi, căn bản hiện tại cô không có nguy hiểm, cho nên cô cực kỳ vinh hạnh biến thành chân chạy vặt, ô…. người nào đó khóc không ra nước mắt!
“Ai….” Cô thở dài, sau đó tiếp tục bước.
Đột nhiên, sau lưng như có một cỗ gió lạnh khiến sống lưng cô một trận lạnh cả người, cảm giác như có người theo phía sau.
Chẳng lẽ là quỷ?
Không…. Sẽ không là….
Hai chân cô bất giác dừng lại, sau đó cơ thể chậm rãi quay về phía sau!
Còn chưa có nhìn thấy người kia, một bàn tay to bắt lấy cô, đồng thời tay kia bưng kín miệng của cô, thứ gì đó trong tay cô rơi xuống, đồng thời người nọ cứng rắn kéo cô vào trong ngõ nhỏ.
Người này là ai vậy?
Sức lực thật lớn, phương thức cứng rắn, anh ta cầm lấy tay kia của cô khiến cô căn bản không thể giãy dụa, mà loại cảm giác cường thế này lại giống hệt người kia.
Là anh ta sao? Là anh ta sao?
Thật là anh?
“Tử Thất Thất…. Rốt cuộc cũng bắt được cô!”
Thanh âm băng lãnh của Mặc Tử Hàn vang lên bên tai cô, giọng điệu trêu tức như muốn bỡn cợt cô.
Tử Thất Thất nghe thấy thanh âm của anh, toàn bộ trái tim giống như ngừng đập.
Bị anh ta bắt được rồi?
Anh ta làm sao lại ở đây? Anh ta không phải đi rồi sao?
” Ngô ngô ngô!”
Buông tôi ra! Cô muốn hô to thế nhưng lại bị anh dùng tay che miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm nghẹn ngào, mà toàn thân cô giãy dụa nhưng vẫn bị anh kiềm chế như trước.
Vì sao mỗi lần bị anh bắt được cô đều vô lực?
Vì sao cô trốn không thoát lòng bàn tay anh?
Tay trái Mặc Tử Hàn dùng sức ôm lấy thắt lưng cô, tay phải che miệng cô, khóe miệng tà ác tới gần bên tai cô, tà mị nói, “Thật sự là ngoài dự tính, nếu đã chạy mất vì sao còn muốn quay lại? Cô quay lại là muốn làm gì? Chẳng lẽ bỏ quên vật gì quan trọng sao?”
” Ngô ngô ngô…. Ngô ngô ngô….. Ngô ngô ngô….” Cô không ngừng hô to, không ngừng phát ra thanh âm.
Hai tay gắng sức đẩy tay anh nhưng không có cách nào đẩy ra.
Tay trái Mặc Tử Hàn ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, thật giống như sợ cô lại chạy trốn lần nữa, không ngừng dùng sức, liên tục dùng sức, hận không thể đem thân thể cô nhập vào trong thân thể anh, khiến cô không thể chạy được nữa.
Hoàn hảo…..
Trong lòng đột nhiên xuất hiện hai chữ này.
Hoàn hảo anh lái xe đến đây, hoàn hảo anh ở chỗ này gặp được cô, hoàn hảo cô xuất hiện ở đây, bằng không…. cô có lẽ thật sự sẽ thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Hoàn hảo….. Hoàn hảo….
Hoàn hảo lại một lần nữa bắt được cô!
Chợt!
Cơ thể Tử Thất Thất đang giãy dụa nháy mắt buông lỏng khí lực, lẳng lặng đứng tại chỗ, không ầm ĩ không nháo không giãy dụa, tùy ý để tay anh ôm chặt.
” Làm sao vậy?” Mặc Tử Hàn ở bên tai cô nhẹ giọng, “Sao không vùng vẫy nữa? Quên rồi sao?”
Tử Thất Thất hơi chuyển đầu, liếc xéo khuôn mặt anh, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Mặc Tử Hàn nhìn cặp mắt trong veo của cô, cười nhẹ nói, “Muốn nói?”
“….”Tử Thất Thất trầm mặc nhưng hai mắt vẫn nhìn anh.
” Không sao cả, dù sao cho dù cô kêu đến khản cổ, đêm hôm khuya khoắt cũng sẽ không có ai để ý cô!” Anh nói xong liền buông tay phải đang che miệng cô lại, ôm lấy thắt lưng cô.
“Buông tôi ra!” Tử Thất Thất bình tĩnh nói, giọng điệu mang theo hương vị ra lệnh.
“Tôi còn nghĩ cô sẽ nói cái gì, thì ra là nói cái này!” Mặc Tử Hàn trêu tức nói, hai tay càng dùng sức ôm lấy thắt lưng cô để cô càng gần anh, sau đó tà ác trả lời, “Không buông!”
Ưa thích nhiệt độ cơ thể cô, ưa thích hương vị trên người cô, ưa thích ôm cô như vậy…. Ngay lúc này ngay cả bản thân cũng rất không hiểu, thế nhưng cảm thấy tâm tình đặc biệt dễ chịu, hơn nữa khoan khoái muốn lập tức muốn cô.
Đôi lông mày Tử Thất Thất