Cây thuốc phiện thiên đường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Cây thuốc phiện thiên đường (xem 2692)

Cây thuốc phiện thiên đường

ng nó cực kỳ không có ý muốn phối hợp, tôi lại không nhịn được cười, tóm lại, ngoài những lúc quái gở, tôi nghĩ Nghiêm Diệu chưa hề gây cho tôi chút bất mãn nào khi tôi đến nhà trọ của hắn.


Hắn tuy rằng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng sẽ không tốn tâm tư làm cho tôi vui vẻ, nhưng tôi có thể hiểu được, khi hắn mở rộng cửa lòng cho phép tôi tiến vào cuộc sống của hắn, cũng là đã hứa hẹn chắc chắn với tôi. Đối với người như hắn mà nói, tiếp nhận một thứ không có cùng lý tưởng sở thích tiến vào thế giới của mình đã là rất nhượng bộ.


Cho nên, giống như Trần Di nói, tôi thật là tốt số.


Tôi nghĩ, tôi đúng là rất may mắn!


Sắp đến mùng một tháng năm, bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn, các sinh viên cũng bắt đầu rục rịch, có người rủ tôi đi đến một tòa miếu thờ trong thành phố, nghe nói nơi này hương khói cường thịnh, mọi người có thể đến Bách Linh cầu phúc nhân duyên. Vì thế tôi rủ Nghiêm Diệu đi cùng, mặt hắn biến sắc, trực giác cho tôi biết trong nhà hắn có việc, gần đây hắn luôn thường xuyên nhận được điện thoại, mỗi lần đều là tắt máy trong không khí không vui, nhưng khi tôi hỏi Nghiêm Diệu, hắn cũng chỉ thản nhiên nói trong nhà đã xảy ra chuyện có chút khó giải quyết.


Nếu hắn không muốn nói cho tôi biết lý do, tôi cũng sẽ không cố gắng gặng hỏi.


Cho đến trước kỳ nghỉ dài vài ngày hắn mới nói cho tôi biết, hắn phải về nhà một chuyến, mắt thấy một phen nước đổ về biển. Tôi không có cam lòng, vì thế nói tôi muốn đi theo hắn, mặt Nghiêm Diệu lập tức biến sắc, nói không đồng ý, tôi cảm thấy hắn không có ý định cho tôi thấy người nhà của hắn, cho gia cảnh hắn có giàu có như thế nào, tôi không thể biết người nhà hắn hay sao?


Tôi bày ra bộ mặt tức giận vùng vằng bỏ đi, hắn cũng không có ngăn cản, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không có gọi.


Tôi đi một mình trên đường, không phải tôi đã sớm biết hay sao? Hắn chính là lạnh lùng như vậy. Tôi còn hi vọng xa vời cái gì chứ, rõ ràng là thời tiết tháng năm, lại không có cảm giác ấm áp, trong không khí, tất cả đều là sự lạnh lẽo tràn lan. Lạnh đến thấu xương.


Không có cho tôi với Nghiêm Diệu cơ hội làm hòa, tôi liền nhận được điện thoại trong nhà, cha tôi nằm viện.


Lòng tôi nóng như lửa đốt trở về nhà, may mà cha tôi chỉ là mệt mỏi quá độ. Thầy thuốc nói tu dưỡng vài ngày sẽ không có việc gì nữa. Tôi ngồi ở mép giường bệnh, thay bác sĩ chăm sóc cha.


Ánh đèn trắng chiếu xuống gương mặt tiều tụy của cha tôi, càng phát ra vẻ tái nhợt.


“Nha đầu, con… Trách cha sao?” Bàn tay đang nắm con dao nhỏ của tôi dừng lại, không nói gì.


Đây là từ sau lần Lộ Tịch Duy gặp chuyện không may, ông ấy lần đầu tiên cùng tôi nói chuyện vê hắn.


“Ba. Chuyện này là do Lộ Tịch Duy lựa chọn!” Ai cũng không có sai, người sai chính là hắn.


“Hắn có hỏi qua ý kiến của cha, cha có thể ngăn cản hắn, cha so với bất luận người nào hiểu biết phân công công tác trong Phòng chống ma túy nguy hiểm cung trách nhiệm thế nào, lúc Lộ Tịch Duy hỏi ý kiến cha, nó đã từng do dự. Là cha, làm cho hắn thêm kiên định… Cũng là cha…” Cha tôi nói đến đây bỗng dừng lại. Giống như không còn dũng khí nói tiếp.


Tâm lý của tôi dâng lên một trận rối rắm, kỳ thật, đúng như lời cha nói, Lộ Tịch Duy chết, thống khổ nhất không phải là tôi, không phải là mẫu thân, mà là ông ấy, là ông ấy đã gián tiếp đem con mình đưa đến đường cùng. Kỳ thật, tự trách bản thân nhất, chính là cha tôi.


Tôi không nói gì nắm lấy bàn tay của cha “Ba, anh trai trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ chúng ta, người xấu nhất định sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ gặp!”


Lộ Tịch Duy, anh có nhìn thấy sao?


Có thấy sao?


Phụ thân chỉ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày lại tiếp tục trở về cơ quan công tác, mặc kệ tôi cùng mẹ có ý khuyên bảo ông ấy thế nào, ông ấy cũng cố chấp ra viện, ở nhà nghỉ ngơi hồi phục một ngày, hôm sau liền đi làm. Bất đắc dĩ, tôi ở nhà cùng mẹ hai ngày, sau khi cha bị ốm, bà ấy càng trở nên lo lắng, đoạn thời gian phiền toái kia lại đến làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bà, tôi mỗi ngày đều cùng mẹ đi ngoại ô tản bộ, muốn giảm bớt thần kinh căng thẳng của mẹ, nhưng chỉ là phí công, bà thậm chí còn bắt đầu gặp ác mộng, thường lúc nửa đêm bừng tỉnh, ôm chặt tôi mà khóc, càng không ngừng nói “Chỉ còn con thôi, mẹ chỉ còn mình con…”


Tôi gọi điện thoại nói với cha, ông chỉ trầm mặc, thật lâu mới nói “Nha đầu, chờ hết thảy mọi chuyện xong xuôi thì tốt rồi. Đến lúc đó….” Tôi không nghe tiếp, ngắt điện thoại. Hết thảy chấm dứt? Chẳng lẽ cha nói vẫn chưa có chấm dứt hay sao? Nếu không có, chuyện này cho đến khi nào thì chấm dứt? Dùng phương pháp gì để chấm dứt?


Rốt cuộc, như thế nào mới có thể chấm dứ?t!!!!!!


Bởi vì lo lắng cho mẹ, tôi đã lùi lại một tuần mới trở về trường. Làm bạn với mẹ ba ngày sau, nhìn cảm xúc của bà ấy dần dần ổn định một chút, tôi không thể không về trường.


Lúc trở về, nhìn trên sân thể dục có ba bốn bóng người đang chạy, lại nhớ tới đã lâu chưa có liên hệ với Nghiêm Diệu. Gần đây, hắn vẫn không có liên hệ với tôi, cho dù tôi lâu lâu đều chú ý nhìn di động, dãy số quen thuộc kia cũng không có xuất hiện. Tôi thậm chí không biết chúng tôi như vậy có tính là kết thúc rồi hay không, ở chung với nhau mấy tháng, không có một lần khắc khẩu, lại bở vì lần đó to nhỏ tranh chấp đã kết thúc hay sao?


Yếu ớt như vậy vẫn là tình cảm sao?


Tôi không nghĩ sẽ chủ động gọi điện thoại cho hắn, dù sao cũng đã đủ chuyện khiến cho tôi phiền lòng, không cần phải tăng thêm phiền não, mỗi ngày tôi đều gọi về nhà, cùng mẹ nói chuyện phiếm, nghe bà ngẫu nhiên cười làm cho lòng tôi giảm bớt chút lo lắng.


Sau đó, tôi ngẫu nhiên trong một lần nghe được Trần Di nói chuyện mà biết được một chút tin tức về Nghiêm Diệu, nghe nói hắn đã xin nghỉ dài hạn, lúc tôi về trường, hắn cũng không trở về, tôi cố ý cho hắn cơ hội làm lành, vẫn là tắt máy, đến cuối cùng, tôi cũng không nghĩ nữa, coi như chuyện này là phương thức hắn và tôi chia tay một cách nhẹ nhàng.


May mà tôi không có cảm giác đau khổ, chỉ có cảm giác hối tiếc, dù sao không phải cô gái nào cũng có thể cùng hoàng tử như hắn nói chuyện yêu đương, nhất là hoàng tử lãnh đạm quá mức như vậy. Có một giai thoại trong trường chúng tôi, nếu hoàng tử không đủ yêu bạn, bạn phải làm sao bây giờ?


Cứ như vậy trôi qua nửa tháng


Ở một ngày vân đạm phong khinh (chắc ai cũng hiểu rồi a!), tôi lại gặp được người nào đó, một thoáng biến mất trong nửa tháng, nên gọi là bạn trai, hay bạn trai cũ đây?


Hắn xem ra là vừa đến, hành lý còn không có cất đã tới tìm tôi. Hắn nhìn tôi, không nói hai lời tiến tới đây ôm tôi vào lòng.


Tôi giãy giụa, hắn không nói lời nào, chính là rất nhanh tăng thêm lực đạo. Trước mặt mọi người, tôi cũng không thể dung bạo lực. Vì thế tôi thỏa hiệp, một đường trầm mặc theo hắn trở về nhà trọ.


Mở cửa, Nghiêm Diệu bắt tay sắp xếp hành lý vào tủ, sau đó đi đến phòng khách tự rót cho mình một cốc nước, ngửa đầu uống cạn, sau đó quay đầu nhìn tôi đang đứng ở

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật

Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo Thứ Năm ngày 09/03/2017

Xem tử vi ngày 25/03/2017 Thứ Bảy của 12 cung hoàng đạo

Đọc Truyện Đồ Củ Tỏi Anh Thích Em Full

Làm dâu