Cậu Chủ Hồ Đồ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Cậu Chủ Hồ Đồ (xem 2709)

Cậu Chủ Hồ Đồ

như thế, cậu ta còn có thể chìm đắm trong công việc, hoàn toàn không nghe bọn họ nói gì sao?
“Không có chuyện gì thì tránh ra. Phiền phức”.
Cậu dứt lời, chỉ đơn giản đưa tài liệu trong tay cho trợ lý rồi quay đầu định bỏ đi.
Đám phóng viên chợt hoàn hồn, nghĩ cậu giả vờ không nghe thấy, cố ý dùng chiến thuật vu hồi, có người đánh bạo kéo ống tay áo cậu lại, “Anh Cẩm Ngọc, rốt cuộc tại sao việc hợp tác với Vương Oánh gặp trở ngại? Không thể thương lượng được về mặt kinh tế, hay vì bị tình cảm của hai người gây ảnh hưởng? Xin nói cho chúng tôi biết một chút được không?”.
Đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo liếc qua cánh tay đang bị nắm, cậu cuối cùng cũng trả lời qua loa.
“… Vì mùi nước hoa trên người cô ta rất khó ngửi”.
“… Hả?”. Mọi người há hốc mồm, lý do kiểu gì vậy, “Vậy… chuyện hợp tác với khách sạn…”.
“Muốn kí hợp đồng, không được dùng nước hoa nữa. Yêu cầu của tôi”.
“…”.
“Xong chưa?”. Cậu hạ mắt nhìn ống tay áo của mình bị túm chặt, cứng rắn hỏi, “Xong thì thả ra”.
“…”.
Há hốc mồm, buông tay, đám phóng viên trợn tròn mắt nhìn cậu chủ quái dị của tập đoàn khách sạn chậm rãi đi ra khỏi tầm nhìn của mình.
Cậu quay người lại, cúi đầu, phát hiện dưới cầu thang có một cô gái ngốc nghếch mặc đồng phục nhân viên của khách sạn Hoàng Tước, cũng chẳng biết cô ta nhặt được tiền, hay là đang yêu, ôm chặt cái túi Do­rae­mon, nụ cười ngốc nghếch toe toét trên môi, quay vòng vòng sung sướng ở chỗ ấy.
Tâm trạng vui vẻ, chất lượng phục vụ của Diêu Tiền Thụ cũng theo đó lên cao.
Cuối cùng cô cũng tự mình dọn được một bộ đồ ăn theo đúng tiêu chuẩn, đang đắc ý, giám đốc nhà hàng đã dẫn hai người đàn ông ngồi xuống bàn cô phụ trách, ngoắc cô lại, ý bảo cô qua phục vụ.
Cô vội vàng nhận lệnh, mỉm cười phục vụ hai vị khách nam.
“Hai phần bít tết rưới tương XO”.
“Vâng ạ”. Cô lấy bút viết viết lên tờ giấy gọi món, “Còn gì nữa không ạ?”.
Người đàn ông đang bàn bạc về hợp đồng giường mắt nhìn cô, “Vậy… thêm hai ly rượu vang đỏ được rồi”.
“Vâng, còn gì nữa không ạ?”.
“Không cần nữa”.
“Hả? Không cần nữa ạ?”.
“Phải”.
“Nhưng, còn chưa gọi món khai vị mà?”. Cô ngạc nhiên hỏi.
“… Chúng tôi không cần món khai vị”.
“Nhưng… cũng chưa gọi món ngọt mà?”.
“… Cũng không cần gọi món ngọt, cô này, cô đi đi được không? Chúng tôi cần nói chuyện”.
“Nhưng… Tôi đã dọn xong dao nĩa món khai vị và món ngọt cho các ngài rồi”. Cô vô cùng oan ức.
“… Chúng. Tôi. Không. Cần!”.
“Nhưng… tôi đã dọn xong bộ đồ ăn cho các ngài rồi. Các ngài không thể không cần chứ”.
“Ý cô là gì hả? Chúng tôi không muốn gọi món khai vị và món ngọt thì không được à?”.
“Nhưng… tôi nghĩ ngài như thế là sai, lúc bàn chuyện hợp đồng phải chuyên nghiệp, không thể quan tâm tới tiền được, ngài cứ keo kiệt thế xấu lắm đúng không? Cuộc đời này ngắn ngủi biết bao, cùng lắm cũng chỉ hai vạn ngày, nhắm mắt mở mắt là đã hết rồi”.
“Cô!!!”.
“Lúc cậu chủ nhà tôi bàn chuyện làm ăn rất giống người nước ngoài, chuyện gì cũng dám làm, ngay cả nhan sắc cũng chịu hy sình… Ngài có biết không, gì mà trong sạch này, nhan sắc này, tiền bạc này, thời hạn đảm bảo chất lượng của nó cũng chỉ hơn hai vạn ngày, giữ lại làm gì chứ? Chỉ bằng cứ xài trước đi, chúng ta cùng nhau giúp ngài xài… Ưm ưm ưm!”.
Một bàn tay đột nhiên che miệng cô lại, ngay sau đó, giọng nói rít qua kẽ răng của phó tổng Thư vang lên.
“Xin lỗi hai vị. Tôi đổi nhân viên phục vụ khác giúp các vị gọi món”.
“Các anh làm cái trò gì vậy hả? Đây không phải khách sạn quốc tế lớn sao? Sao nhân viên phục vụ lại có kiểu như thế hả?”.
“Xin lỗi, xin ngài thứ lỗi. Đây là nhân viên khách sạn chúng tôi sắp sa thải, hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của cô ấy, xin hai vị thứ lỗi”.
Hả? Sao tự dưng lại biến thánh ngày tận thế của cô rồi? Cô bắn ánh mắt nghi ngờ về phía phó tổng Thư, bị anh kéo vào nhà bếp.
Cửa vừa đóng lại, cô lại bị giáo huấn.
“Cô làm cái quái gì thế hả? Nước lại vào đầu à?”.
“Hả? Tôi sai chỗ nào chứ?”.
Lại còn trưng bộ mặt vô tội ra đây, Thư Thành Nhạc trợn trắng mắt, “Ai cho phép cô ép khách gọi món? Còn dám nghi ngờ năng lực kinh tế của khách hả?”.
“Cái gã đó vốn dĩ là đồ keo kiệt mà! Làm gì có người không ăn món khai vị với món ngọt! Người ta đã dọn bộ đồ ăn xong rồi,gã không ăn thì rõ là quá đáng. Tôi đã dọn vất vả thế mà!”.
Nhân viên trong nhà bếp đều liếc mắt cười trộm.
Thư Thành Nhạc đỡ lất cái trán đau nhức.
Giờ sao đây, giở trò làm nũng với anh trước mặt mọi người à? Một lỗi lầm ngớ ngẩn ngu xuẩn như vậy, bảo anh tha thứ dễ dàng sao được?
“Anh thật sự muốn đuổi việc tôi sao? Đừng mà, phó tổng Thư, anh đuổi việc tôi, tôi sẽ không có tiền trả cho anh đâu, tôi không trả được, cũng chẳng có lợi gì với anh đúng không?”.
Cô cúi đầu rì rầm, anh khoanh tay lại. Cảm giác này vô cùng giống… thầy giáo tiểu học dạy bảo học sinh thi kém.
So đo với học sinh tiểu học à? Vậy thì độ lượng quá, nhưng mà, nhất thiết phải phạt thật nghiêm, dù sao cũng có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo mình.
“Thử việc thêm nửa tháng”.
“Hả?”. Không đuổi việc cô sao? Quả nhiên, không phải lỗi của cô đúng không? Ừm ừm, vị khách kia sai, cô đã dọn vất vả lắm rồi, gã ta phải phối hợp gọi mấy món chứ, đồ keo kiệt!
“Úp mặt vào tường nói ‘Đều là lỗi của tôi’ một trăm lần!”.
“Hả?”. Sao lại là lỗi của cô?
“Hả cái gì mà hả! Nghe rõ chưa?”.
“Vâng…”.
Cô ấm ức quay người úp mặt vào tường, đang tính bắt đầu đọc. Phó tổng đại nhân phía sau lại gọi cô.
“Trước khi đọc, tôi hỏi cô”.
“Cái gì cơ?”.
“Hôm nay cô vui cái gì thế?”. Chẳng lẽ là vì cái gã cậu chủ khốn kiếp kia của nhà cô ấy? Cả ngày đều thấy cười hớn hở.
“Hả? Tôi có vui à?”. Nhắc tới chuyện khiến cô hài lòng kia, bất giác khóe miệng hiện ra một nụ cười, “Phó tổng Thư, anh nhìn nhầm rồi, người ta đâu có vui đâu, tôi không vui đâu! Ha ha ha ha! Tôi đang khó chịu mà, bị khách bắt nạt còn bị anh phạt đứng, ha ha ha ha!!! Còn bị kéo dài thời gi­an thử việc, anh coi tôi khó chịu tới mức này này… ha ha ha ha ha ha!!!”.
“… Cô có thể đừng làm cái mặt yêu nữ như thế được không?”.
“Ấy? Anh nói tôi rất quyến rũ đúng không? Yêu nữ không phải là danh từ chỉ sự quyến rũ à?”. Cô chớp mắt vui vẻ.
“Không, là thực sự rất đáng sợ”.
“…”.
Yêu nữ hết giờ làm, thay quần áo, chuẩn bị về nhà làm người phụ nữ có chồng hiền lành dịu dàng.
Dù hôm nay cậu chủ có về muộn nữa, cô cũng muốn kiên trì đợi, rồi dùng tất cả nhiệt tình phục vụ cậu ấy!
Rửa tay này, rửa mặt này, rửa chân n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Son Tuý

Truyện Trại Hoa Vàng Full

Truyện Mình Chia Tay Rồi Mà Em Full

Xem tử vi ngày 13/03/2017 Thứ Hai ngày của 12 cung hoàng đạo

Tớ không tin là cậu đã quên