không phải nên đi trên con đường kiêu hãnh cao quý sao? Sao lại quẳng cô vợ ở nhà đi bí mật hẹn hò đêm khuya với ngôi sao chứ? Đúng là chẳng ra sao cả! Đừng có bênh anh ta! Đúng không Tiểu Thụ!”.
“…”.
“Cô lại đần ra làm gì thế?”.
“Ừm? A? Không… không có gì!”. Cô không ngẩn ra, mấy cô bạn mỗi người một câu, cô đều nghe thấy hết, chính vì quá rõ ràng, cho nên trong lòng có chút đau đớn. Muốn đảo mắt nhìn ra chỗ khác một lát.
Lý do ngày nào cậu chủ cũng đi sớm về muộn, cái cớ ngày nào cũng bận rộn của cậu chủ, nguyên nhân tại sao ngày nào cậu chủ cũng không đi làm với cô, cô biết hết rồi.
Giờ phút này, mới coi là thực sự hiểu hết.
Sao lại có chút khó chịu.
Chuyện này có gì mà khó chịu chứ. Mấy cô bạn nói cũng chưa hẳn là đúng hết.
Cậu chủ không coi người vợ như cô là con ngốc. Cậu ấy chỉ coi cô là người hầu riêng tiện lợi, dễ sai bảo thôi.
Cô phải nhớ kĩ, trước khi ngồi ở vị trí vợ của cậu chủ, cô là người hầu của cậu chủ, là người làm.
Chủ là chủ, hành tung của chủ chẳng cần báo cáo cho người hầu.
Dù cậu ấy bí mật hẹn hò đêm khuya với người nào đó, trên người toàn mùi nước hoa, thậm chí luyện hôn với người khác, cô cũng không có tư cách hỏi tới.
“Tiểu Thụ! Hoàn hồn đi!”.
Tiếng gọi của mấy cô bạn kéo cô trở lại hiện thực, “Hả? Gì thế?”.
“Cho dù cô thích phó tổng, nhưng cũng đừng thờ ơ với chuyện của anh chàng tổng giám đốc thế chứ, không nhắc tới phó tổng Thư là cô ngẩn ra thế à?”.
Đối với chuyện của cậu chủ, vốn dĩ cô nên có chút hứng thú, nhưng giờ cô không khơi lên được chút hứng thú nào.
Di động trong túi rung lên, cũng không kéo nổi hồn cô về, cô nhận điện thoại, trả lời cứng ngắc: “Xin chào, số máy bạn gọi hiện đang bực mình tức giận, xin hãy gọi lại sau”.
Cúp máy “cụp” một tiếng, khiến các chị em tròn mắt nhìn cô.
“Tiểu Thụ! Cô giàu quá trời! Hai cái di động cơ à!”.
“Hai cái đều là loại di động mới vừa tung ra thị trường đó”.
“Tôi xem, tôi xem nào, đây là loại di động thân gập, hai màn hình Nhật Bản mới sản xuất đó! Tôi sùng nhãn hiệu này cực!”.
Gập? Hai màn hình, Nhật Bản mới sản xuất? Mẹ ơi! Thế thì không phải cái phó tổng Thư đưa cho cô, mà là cái cậu chủ tặng cho cô rồi!
Cô vừa nói cái gì với cậu chủ nhỉ? Tôi đang bực mình tức giận, còn bảo cậu chủ gọi lại sau! Cô chết chắc rồi, dám tỏ ra giận dỗi trước mặt cậu chủ, còn dám ngắt điện thoại của cậu ấy nữa!
Diêu Tiền Thụ đứng phắt dậy, giật lại di động, bấm một dãy số, kích động gọi đi.
Đám chị em chả hiểu mô tê gì, quay sang nhìn nhau, nhìn cô cầm di động chạy ra cửa.
“Cậu… cậu chủ! Nãy không phải em cố ý cúp máy của cậu đâu”.
“Hả? Em ở đâu ạ? Em với bạn…”.
“Bạn gì ạ, là bạn bình thường thôi”.
“Không có nam, chỉ có nữ thôi ạ”.
“Giờ ạ? Nhưng… nhưng em với bạn…”.
“Ngoại tình gì ạ, thật là không có nam mà! Cậu tin em đi mà!”.
“Vâng… vâng ạ! Em qua tìm cậu”.
Cúp di động, Diêu Tiền Thụ hít sâu một hơi, qu
quay đầu nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của các chị em.
“Hả? Sao các cô lại nhìn tôi thế?”.
“Tiểu Thụ! Hóa ra cô có bạn trai rồi!”.
“Bạn… bạn trai?! Không phải mà, cậu ấy không phải bạn trai của tôi!”.
“Cô đừng có nói thế, chúng tôi nghe hết rồi. Anh ta hỏi cô đang đi với ai, là nam hay nữ, thế còn không phải bạn trai à?”.
“Đấy là bạn trai à?”. Cô không hiểu.
Lần nào cậu chủ gọi điện cũng chỉ nói có ba câu.
Ở đâu?
Đang đi với ai? Nam hay nữ?
Qua chỗ tôi.
Bạn trai… là loại động vật thích dùng kiểu nói mệnh lệnh này sao? Hừ! Coi cô là loại ngu đần chưa từng đọc ngôn tình chắc?
Nhất định cậu chủ có chuyện gì muốn sai bảo cô rồi!
Chiếc xe thể thao màu bạc kiêu ngạo đỗ bên đường, khiến không người đi đường nào không chú ý.
Diêu Tiền Thụ vâng lời kết thúc chớp nhoáng cuộc hẹn hò của chị em, cun cút chạy ra khỏi quán bar, liếc mắt đã thấy chiếc xe thể thao đắt tiền nổi bật của cậu chủ đang đậu ở phía bên kia đường.
Cửa kính hạ xuống, cậu chủ dáng vẻ lười biếng, gác tay lên gở cửa, đôi mắt đen và sâu nheo lại, lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, gió đêm thổi nhẹ, làm rối mái tóc đen mềm của cậu.
Thấy cô đang đứng phía đối diện, cậu đảo mắt sang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ bất mãn và thúc giục, như đang trách cô người hầu nhỏ này mấy hôm nay thờ ơ với cậu chủ vậy.
Cô do dự một lát, vừa muốn chạy qua, nhưng phát hiện mình còn đi giày cao gót cậu chủ không thích.
Chẳng nói nhiều, cô vội vàng cởi giày ra, xách tới trước xe.
“Cậu chủ. Cậu về rồi ạ? Hôm nay về sớm quá”. Câu nói của cô không đáng yêu, rất không thân thiết, rất ám chỉ.
“…”. Cậu chủ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giương mắt ngắm cô đang mặc Âu phục và đôi giày cao gót trong tay, đôi mắt đen nghiêm khắc nghiên cứu xem xét.
Cô cố gắng cười hết sức bình thường, bình thường tới mức dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dường như từ lúc hai người kết hôn đi làm tới giờ, đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt khi tan ca. Dường như mùi nước hoa đó chỉ là vì mũi cô quá mẫn cảm.
“Lên xe”. Liếc nhìn cô đang đi chân trần, cậu chủ hạ giọng ra lệnh.
Cô mở cửa xe, ngồi vào trong.
Mùi nước hoa nhức mũi quen thuộc ào ạt xộc tới.
Tim cô thoáng chùng xuống, nắm chặt cái túi Doraemon trong tay.
“Ai cho cô đi bar?”.
“Một mình em buồn lắm, đồng nghiệp cũng tốt, bảo em ra ngoài đi chơi”.
“Đã kết hôn rồi thì đừng chạy tới những nơi như thế này nữa. Cô đừng quên giờ cô đã là vợ người ta rồi”.
“… Đã xử lý nhòe mặt rồi mà”. Cô hạ giọng thì thầm, đổi lại là ánh mắt đăm chiêu của cậu chủ.
“Ai cho cô làm nhân viên phục vụ?”.
Vì mùi nước hoa, câu hỏi của cậu chủ khó nghe quá.
Cô đáp, “Không phải cậu chủ sao?”.
“…”. Cậu nhìn cô khó hiểu, cũng chẳng tranh luận thêm, “Không được làm nữa”.
“Tại sao?”.
“Không tại sao cả. Tôi không thích, cho nên cô không được phép làm nữa”.
“Cho dù cậu chủ không thích, cũng nên có một lý do chứ, cậu chẳng nói gì như thế, em sẽ khó xử!”.
“Tôi làm gì để cô khó xử?”. Cậu cau mày, cậu chỉ không gặp cô một thời gian thôi, vậy mà cô đã nhanh chóng thay đổi, lại còn có quan hệ mờ ám với tay họ Thư kia, còn mở miệng gọi cậu là tổng giám đốc xa lạ. Rốt cuộc là ai đang làm khó ai.
“Thế cậu chủ nói cho em biết, lý do không cho em đi làm đi!”. Là sợ cô biết gì sao? Là muốn nhốt cô ở nhà ngu ngơ làm con ngốc sao? Sợ cô vạch trần mối quan hệ bí mật của hai người bọn họ à?
“Tôi ghét bộ quần áo của cô!”. Chưa được cậu cho phép, đã tự ý cởi đồng phục hầu nữ, còn xuất hiện khắp nơi nữa. Gan của cô cũng lớn thật!
“Ghét như cái cô Vương kia sao?”. Cô bị mùi nước hoa xông cho váng đầu, mở miệng bật lại.
“…”.
“Vậy phải làm thế nào cậu chủ mới thích đây? Không đi giày cao gót à? Ru rú ở nhà như con ngốc à? H
“…”.
“Cô lại đần ra làm gì thế?”.
“Ừm? A? Không… không có gì!”. Cô không ngẩn ra, mấy cô bạn mỗi người một câu, cô đều nghe thấy hết, chính vì quá rõ ràng, cho nên trong lòng có chút đau đớn. Muốn đảo mắt nhìn ra chỗ khác một lát.
Lý do ngày nào cậu chủ cũng đi sớm về muộn, cái cớ ngày nào cũng bận rộn của cậu chủ, nguyên nhân tại sao ngày nào cậu chủ cũng không đi làm với cô, cô biết hết rồi.
Giờ phút này, mới coi là thực sự hiểu hết.
Sao lại có chút khó chịu.
Chuyện này có gì mà khó chịu chứ. Mấy cô bạn nói cũng chưa hẳn là đúng hết.
Cậu chủ không coi người vợ như cô là con ngốc. Cậu ấy chỉ coi cô là người hầu riêng tiện lợi, dễ sai bảo thôi.
Cô phải nhớ kĩ, trước khi ngồi ở vị trí vợ của cậu chủ, cô là người hầu của cậu chủ, là người làm.
Chủ là chủ, hành tung của chủ chẳng cần báo cáo cho người hầu.
Dù cậu ấy bí mật hẹn hò đêm khuya với người nào đó, trên người toàn mùi nước hoa, thậm chí luyện hôn với người khác, cô cũng không có tư cách hỏi tới.
“Tiểu Thụ! Hoàn hồn đi!”.
Tiếng gọi của mấy cô bạn kéo cô trở lại hiện thực, “Hả? Gì thế?”.
“Cho dù cô thích phó tổng, nhưng cũng đừng thờ ơ với chuyện của anh chàng tổng giám đốc thế chứ, không nhắc tới phó tổng Thư là cô ngẩn ra thế à?”.
Đối với chuyện của cậu chủ, vốn dĩ cô nên có chút hứng thú, nhưng giờ cô không khơi lên được chút hứng thú nào.
Di động trong túi rung lên, cũng không kéo nổi hồn cô về, cô nhận điện thoại, trả lời cứng ngắc: “Xin chào, số máy bạn gọi hiện đang bực mình tức giận, xin hãy gọi lại sau”.
Cúp máy “cụp” một tiếng, khiến các chị em tròn mắt nhìn cô.
“Tiểu Thụ! Cô giàu quá trời! Hai cái di động cơ à!”.
“Hai cái đều là loại di động mới vừa tung ra thị trường đó”.
“Tôi xem, tôi xem nào, đây là loại di động thân gập, hai màn hình Nhật Bản mới sản xuất đó! Tôi sùng nhãn hiệu này cực!”.
Gập? Hai màn hình, Nhật Bản mới sản xuất? Mẹ ơi! Thế thì không phải cái phó tổng Thư đưa cho cô, mà là cái cậu chủ tặng cho cô rồi!
Cô vừa nói cái gì với cậu chủ nhỉ? Tôi đang bực mình tức giận, còn bảo cậu chủ gọi lại sau! Cô chết chắc rồi, dám tỏ ra giận dỗi trước mặt cậu chủ, còn dám ngắt điện thoại của cậu ấy nữa!
Diêu Tiền Thụ đứng phắt dậy, giật lại di động, bấm một dãy số, kích động gọi đi.
Đám chị em chả hiểu mô tê gì, quay sang nhìn nhau, nhìn cô cầm di động chạy ra cửa.
“Cậu… cậu chủ! Nãy không phải em cố ý cúp máy của cậu đâu”.
“Hả? Em ở đâu ạ? Em với bạn…”.
“Bạn gì ạ, là bạn bình thường thôi”.
“Không có nam, chỉ có nữ thôi ạ”.
“Giờ ạ? Nhưng… nhưng em với bạn…”.
“Ngoại tình gì ạ, thật là không có nam mà! Cậu tin em đi mà!”.
“Vâng… vâng ạ! Em qua tìm cậu”.
Cúp di động, Diêu Tiền Thụ hít sâu một hơi, qu
quay đầu nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của các chị em.
“Hả? Sao các cô lại nhìn tôi thế?”.
“Tiểu Thụ! Hóa ra cô có bạn trai rồi!”.
“Bạn… bạn trai?! Không phải mà, cậu ấy không phải bạn trai của tôi!”.
“Cô đừng có nói thế, chúng tôi nghe hết rồi. Anh ta hỏi cô đang đi với ai, là nam hay nữ, thế còn không phải bạn trai à?”.
“Đấy là bạn trai à?”. Cô không hiểu.
Lần nào cậu chủ gọi điện cũng chỉ nói có ba câu.
Ở đâu?
Đang đi với ai? Nam hay nữ?
Qua chỗ tôi.
Bạn trai… là loại động vật thích dùng kiểu nói mệnh lệnh này sao? Hừ! Coi cô là loại ngu đần chưa từng đọc ngôn tình chắc?
Nhất định cậu chủ có chuyện gì muốn sai bảo cô rồi!
Chiếc xe thể thao màu bạc kiêu ngạo đỗ bên đường, khiến không người đi đường nào không chú ý.
Diêu Tiền Thụ vâng lời kết thúc chớp nhoáng cuộc hẹn hò của chị em, cun cút chạy ra khỏi quán bar, liếc mắt đã thấy chiếc xe thể thao đắt tiền nổi bật của cậu chủ đang đậu ở phía bên kia đường.
Cửa kính hạ xuống, cậu chủ dáng vẻ lười biếng, gác tay lên gở cửa, đôi mắt đen và sâu nheo lại, lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, gió đêm thổi nhẹ, làm rối mái tóc đen mềm của cậu.
Thấy cô đang đứng phía đối diện, cậu đảo mắt sang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ bất mãn và thúc giục, như đang trách cô người hầu nhỏ này mấy hôm nay thờ ơ với cậu chủ vậy.
Cô do dự một lát, vừa muốn chạy qua, nhưng phát hiện mình còn đi giày cao gót cậu chủ không thích.
Chẳng nói nhiều, cô vội vàng cởi giày ra, xách tới trước xe.
“Cậu chủ. Cậu về rồi ạ? Hôm nay về sớm quá”. Câu nói của cô không đáng yêu, rất không thân thiết, rất ám chỉ.
“…”. Cậu chủ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giương mắt ngắm cô đang mặc Âu phục và đôi giày cao gót trong tay, đôi mắt đen nghiêm khắc nghiên cứu xem xét.
Cô cố gắng cười hết sức bình thường, bình thường tới mức dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dường như từ lúc hai người kết hôn đi làm tới giờ, đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt khi tan ca. Dường như mùi nước hoa đó chỉ là vì mũi cô quá mẫn cảm.
“Lên xe”. Liếc nhìn cô đang đi chân trần, cậu chủ hạ giọng ra lệnh.
Cô mở cửa xe, ngồi vào trong.
Mùi nước hoa nhức mũi quen thuộc ào ạt xộc tới.
Tim cô thoáng chùng xuống, nắm chặt cái túi Doraemon trong tay.
“Ai cho cô đi bar?”.
“Một mình em buồn lắm, đồng nghiệp cũng tốt, bảo em ra ngoài đi chơi”.
“Đã kết hôn rồi thì đừng chạy tới những nơi như thế này nữa. Cô đừng quên giờ cô đã là vợ người ta rồi”.
“… Đã xử lý nhòe mặt rồi mà”. Cô hạ giọng thì thầm, đổi lại là ánh mắt đăm chiêu của cậu chủ.
“Ai cho cô làm nhân viên phục vụ?”.
Vì mùi nước hoa, câu hỏi của cậu chủ khó nghe quá.
Cô đáp, “Không phải cậu chủ sao?”.
“…”. Cậu nhìn cô khó hiểu, cũng chẳng tranh luận thêm, “Không được làm nữa”.
“Tại sao?”.
“Không tại sao cả. Tôi không thích, cho nên cô không được phép làm nữa”.
“Cho dù cậu chủ không thích, cũng nên có một lý do chứ, cậu chẳng nói gì như thế, em sẽ khó xử!”.
“Tôi làm gì để cô khó xử?”. Cậu cau mày, cậu chỉ không gặp cô một thời gian thôi, vậy mà cô đã nhanh chóng thay đổi, lại còn có quan hệ mờ ám với tay họ Thư kia, còn mở miệng gọi cậu là tổng giám đốc xa lạ. Rốt cuộc là ai đang làm khó ai.
“Thế cậu chủ nói cho em biết, lý do không cho em đi làm đi!”. Là sợ cô biết gì sao? Là muốn nhốt cô ở nhà ngu ngơ làm con ngốc sao? Sợ cô vạch trần mối quan hệ bí mật của hai người bọn họ à?
“Tôi ghét bộ quần áo của cô!”. Chưa được cậu cho phép, đã tự ý cởi đồng phục hầu nữ, còn xuất hiện khắp nơi nữa. Gan của cô cũng lớn thật!
“Ghét như cái cô Vương kia sao?”. Cô bị mùi nước hoa xông cho váng đầu, mở miệng bật lại.
“…”.
“Vậy phải làm thế nào cậu chủ mới thích đây? Không đi giày cao gót à? Ru rú ở nhà như con ngốc à? H