” Hôm nay anh không phải đến công ty sao?”
Tiêu Đình nhìn cô một cái : ” Ừ ”
Thực ra Tiêu Đình không phải nhân viên mà là ông chủ, đừng nói tuỳ ý nghỉ, cho dù cả tháng anh không đi làm cũng không ai dám kiến nghị gì, huống chi chỉ nghỉ một ngày.
Cô lại hỏi: ” Ngày mai anh có bận việc gì không?”
Tiêu Đình sững lại vài giây sau đó thờ ơ hỏi:
“Có việc gì không?”
Tuệ Đường nghi hoặc, lẽ nào anh không nhớ mai là ngày sinh nhật anh?
Cô ngẫm nghĩ quyết định nhắc nhở anh:
” Anh không nhớ sao, mai là sinh nhật anh đấy?”
Tiêu Đình tất nhiên không quên nhưng Tuệ Đường nhớ sinh nhật của anh khiến anh vui vẻ, ngoài mặt vẫn không có biểu tình gì chỉ là đôi mắt hơi cong lên:
” Ừ, vẫn nhớ ”
Cô còn tưởng anh quên.
Tuệ Đường nói: ” Em có quà muốn tặng anh, nhưng hiện giờ em không mang theo, hay bây giờ em về nhà, ngày mai em sẽ mang quà qua, được không?”
Cô hơi ngập ngừng: ” Em không nghĩ hôm nay đột nhiên anh mua nhiều như vậy,em…”
Tiêu Đình lập tức hiểu Tuệ Đường đang băn khoăn gì, anh giơ tay gõ nhẹ đầu cô một cái:
” Ngày mai tôi không nhìn thấy quà của em sẽ tính sổ đấy”
Anh dừng một lát lại nói: ” Không cần về nhà, ngày mai về lấy sau”
Tuệ Đường biến mất từ tối hôm qua, cô sợ mẹ lo lắng không biết mình đi đâu:
” Hôm qua em đi như vậy, chưa thông báo gì cả…”
Tiêu Đình cắt lời cô: ” Không cần lo, tôi gọi điện cho mẹ em rồi, bà ấy biết em đang ở chỗ tôi”
Tuệ Đường kinh ngạc, không ngờ Tiêu Đình lại gọi cho mẹ cô.
Tuệ Đường hơi yên lòng xong lại bứt rứt, cái này không phải nghĩa là mẹ cô đều hết chuyện rồi chứ.
Thôi quên đi, dù sao cái này không quan trọng, quan trọng là sau khi đi công tác về thái độ của Tiêu Đình với cô bớt lạnh lùng đi rất nhiều, đã dần dần có thể nói chuyện bình thường như trước, Tuệ Đường cảm nhận được điều đấy rõ ràng, đây là dấu hiệu tốt.
Đợi quan hệ bọn họ tốt lên chút nữa, cô sẽ tìm thời điểm thích hợp nói rõ một số chuyện với Tiêu Đình.
Tình hình như hiện tại luôn làm Tuệ Đường vừa mừng vừa lo, cái tính khí thất thường của Tiêu Đình hình như chỉ tăng chứ không giảm làm Tuệ Đường thở dài, không biết đâu, thuận theo tự nhiên vậy.
Ăn xong Tiêu Đình cũng không về nhà ngay, đầu tiên anh gọi cho dì Vân bảo dì chuẩn bị bữa tối, rồi gọi cho thư ký kêu anh ta chuyển văn kiện cần kí tên đến Hoạ Bích Hiên, sao đó lại kéo Tuệ Đường đi mua đồ dùng cá nhân, nói là đồ cũ dùng lâu muốn thay mới, Tuệ Đường tin tưởng.
Hai người vào một cửa hàng bách hoá, cũng khá giống siêu thị mini, mua bàn chải khăn mặt và vài món đồ lặt vặt.
” Cái này được không?” Tiêu Đình cầm lên một loại bàn chải đưa cho Tuệ Đường xem.
Tuệ Đường nhận lấy, quan sát một hồi, sau đó kết luận: ” Có vẻ là loại tốt, lấy cái này đi”
Tiêu Đình liền lấy thêm một cái y hệt như thế, cho hai bàn chải một xanh một hồng vào giỏ hàng, rồi chuyển sang gian hàng bán dép đi trong nhà, dép của Tiêu Đình vẫn còn rất mới vì thế anh cúi mắt chọn một đôi size nhỏ màu hồng cho vào giỏ.
Tuệ Đường thản nhiên nhìn, coi việc này rất bình thường bởi vì cô miễn dịch rồi, chuyện như thế từ nãy giờ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cô hỏi anh vì sao phải mua, cô đâu có ở đó, Tiêu Đình nghe xong sắc mặt trầm xuống, nói:
” Sau này sẽ dùng thường xuyên”
Sau đó mặc kệ Tuệ Đường, đi trước một mình chọn đồ bỏ cô lại đằng sau, Tuệ Đường chạy đến kéo kéo tay, Tiêu Đình cũng phớt lờ giật tay ra, theo kinh nghiệm cá nhân nhiều năm, Tuệ Đường liền biết Tiêu Đình đang giận dỗi.
Thì ra Tiêu Đình vẫn có một vài đặc điểm không thay đổi, ví dụ như trước đây thỉnh thoảng anh không vừa ý điều gì với cô, bèn giận không thèm nói chuyện, hại Tuệ Đường nghĩ mọi cách nói ngon ngọt mới nguôi ngoai, mỗi lần thế còn không vui bồi một câu:
” Lần sau anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu đấy!”
Nhưng không biết do Tuệ Đường có năng lực hay là Tiêu Đình chỉ nói vui mà lần nào cô cũng dễ dàng làm giảm đi cơn tức giận của anh.
Tuệ Đường không biết hiện giờ cách làm Tiêu Đình bớt giận trước đây của cô có còn hữu hiệu hay không, nhưng cô không thông minh gì không lôi cái cách cũ rích này ra thì biết làm sao?
Cô cố bước thật nhanh theo kịp bước chân Tiêu Đình, thấy anh đang đứng trước quầy chọn lựa khăn mặt, cô cầm lên một chiếc xem xét vài giây rồi bỏ vào giỏ đồ trong tay Tiêu Đình, nói:
” Em lấy màu này”
Tiêu Đình nhìn cô rồi ngay sau đó quay đi, không nói gì.
Tuệ Đường cũng không buồn, thấy sắp bị bỏ xa lại chạy theo, nói:
” Đợi em với, anh đi chậm một chút”
Cứ thế cho đến lúc đi thanh toán đều là Tuệ Đường một mình nói, cứ như độc thoại, nói nhiều thật nhiều nhưng Tiêu Đình vẫn nhất quyết không chịu nói chuyện với cô.
” Này, anh giận đấy à?” Tuệ Đường rụt rè duỗi tay kéo kéo tay áo Tiêu Đình hỏi.
“….”
” Thôi mà, hết giận đi mà, đi đi” Thấy việc kéo tay áo chưa đủ Tuệ Đường còn vừa kéo vừa lắc lắc tay Tiêu Đình.
Tiêu Đình nhìn Tuệ Đường vẻ mặt vừa lo lắng vừa bất an, đáng thương năn nỉ anh, anh không nỡ tiếp tục làm lơ cô, thấp giọng nói: ” Ừ ”
Câu nói ngắn ngủi không lớn, Tuệ Đường không nghe rõ.
Tiêu Đình bất đắc dĩ nói lại: ” Tôi không giận ”
Lần này Tuệ Đường nghe thấy rành mạch, cô cười tươi, đôi mắt sáng nhìn Tiêu Đình vui vẻ ôm cánh tay anh cọ cọ, đem tay anh thành gối ôm, dọc đường đi ra chỗ đậu xe cứ ôm khư khư như vậy.
Ánh mắt Tiêu Đình cong lên, tràn đầy yêu thương nhìn Tuệ Đường, bên trong còn có cả bất đắc dĩ cùng ảm đạm.
Tư vị cảm giác vừa yêu vừa hận là tình cảm phức tạp cỡ nào.
Từng nghĩ sẽ đem hết tổn thương cô gây ra trả lại cho cô, nhưng ở giây phút ra quyết định anh lại do dự thật lâu cuối cùng lại chọn cách mạo hiểm nhất.
Tiếp tục sai lầm!
Sai lầm ngọt ngào như vậy anh không muốn dứt bỏ.
Tiêu Đình mở cửa xe kéo Tuệ Đường ngồi vào ghế lái phụ sau đó anh cũng ngồi vào, lái xe về nhà.
Vào trong nhà, dì Vân đang bận rộn trong bếp, thấy Tiêu Đình về liền chạy ra cười nói:
” Giám đốc hôm nay về sớm vậy?”
Bà ngạc nhiên khi thấy trong tay Tiêu Đình xách túi lớn túi nhỏ mang vào, nghi ngờ hỏi:
” Giám đốc đi mua sắm?”
” Ừ”
Tuệ Đường cũng đang lấy đồ từ xe mang vào, dì Vân thấy vậy liền chạy lại cầm bớt túi trong tay cô, nói:
” Để dì giúp cho”
” Vân