… Chỉ có điều nếu hắn giết hết người ở đây thì sau đó sẽ giết luôn bọn họ sao?
Tân Mi chỉ cảm thấy tim đập ầm ầm, lặng lẽ nhoài người ra nhìn, Lục Thiên Kiều đã cách nàng nàng rất xa, từ đầu đến chân đều thấm đẫm máu tươi — máu của người khác.
Rất nhiều người vây xung quanh hắn, nhưng không ai dám tới gần, ai nấy đều hoảng sợ lại trầm mặc nhìn hắn tru lên vô cùng thê lương, giống như đang chịu đựng sự đau đớn vô cùng khủng khiếp. Yểm Nguyệt trường đao bị hắn nắm chặt trong tay, bởi vì chém giết quá nhiều người mà mỗi lưỡi đao chém xuống đều bổ mạnh trên mặt đất, mỗi lần bổ xuống đều tạo ra một cái hố sâu hẹp dài.
Bây giờ chàng … Đang rất đau đớn phải không?
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Bộ dạng này của Lục Thiên Kiều nàng chưa từng gặp qua, hoàn toàn không thể tới gần, chỉ có bản năng điên cuồng giết chóc của Chiến quỷ. Chẳng lẽ … Nàng thực sự phải làm như Tư Lan nói, mặc kệ cục diện kinh thiên động địa này nhào lên ôm lấy chàng, sau đó dùng giọng nói như chim quyên của mình không ngừng gọi tên Lục Thiên Kiều?
… Ọc, buồn nôn quá, hay là thôi đi.
Yểm Nguyệt trường đao bỗng nhiên giơ lên cao, Lục Thiên Kiều làm động tác chuẩn bị phóng đao, mục tiêu là — lều trại trên đỉnh núi Bạch ở xa xa! Hình như là lều trại của thủ lĩnh nông binh Võ Sảng?
Thanh trường đao nhuộm đẫm màu đỏ tươi bay khỏi tay hắn, phát ra tiếng rít cực kỳ sắc nhọn đến chói tai, giống như một ngôi sao màu đỏ phóng vụt qua trên bầu trời. Giống hệt như lần trước giết con hổ yêu, dường như biến thành một thanh trường đao ẩn chứa sự sống mãnh liệt, nó bay lượn cao thấp vòng quanh lều trại, trong chớp mắt đã xé cái lều tan nát thành những mảnh nhỏ bay tứ tung khắp nơi, ngoài những mảnh vụn của lều trại còn có những mảnh máu thịt nát bấy, có lẽ là của người ở trong đó.
“Thường Thắng vương! Là Thường Thắng vương!”
Nông binh bắt đầu xao động, tất cả mọi người đều biết rõ, người trong lều trại là em trai của Võ Sảng, tự phong là Thường Thắng vương, võ nghệ cao cường. Thủ lĩnh thứ hai của nông binh, bị giết mà không nói được nửa lời, đối với bọn họ là sự đả kích vô cùng to lớn, kể cả Võ Sảng cũng sửng sốt đến cứng đơ người ra một lúc lâu, mới vừa đột nhiên hoàn hồn lại, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy: “Rút lui! Hôm nay, tạm thời lui lại!”
Sĩ khí sụp đổ, nông binh tan tác như bầy ong vỡ tổ, rút lui ra xa ba mươi dặm. Mồng 6 tháng 8, trận chiến ở quan ải Gia Bình, quan binh giành được một trận thắng nho nhỏ.
Tướng quân Bạch Tông Anh cưỡi ngựa chạy tới, sắc mặt phức tạp, Lục Thiên Kiều im lặng đứng yên tại chỗ, không gào rú cũng không giết người nữa, lại biến thành một tảng đá vô tri vô giác, ngước khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi và đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời.
“Phiêu kỵ tướng quân…”
Bạch Tông Anh mới nói được bốn chữ, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên vung đao về phía lão, phó tướng trung thành bên cạnh Bạch Tông Anh lập tức xông lên phía trước ngăn cản, bị một đao của hắn chém thành hai nửa, kêu lên thảm thiết, rơi xuống đất.
“Ngài… Ngài muốn làm gì?!” Bạch Tông Anh hoảng sợ té từ trên ngựa xuống, vừa bò vừa chạy trốn về phía sau.
Thanh trường đao lại giơ lên một lần nữa, lần này là nhắm ngay vào bản mặt béo ị của lão.
“Lục Thiên Kiều!”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một cô nương trẻ tuổi, cánh tay cầm trường đao đang giơ lên của Lục Thiên Kiều chợt khựng lại.
Trước mắt bao nhiêu người, Tân Mi ôm một tảng đá lớn trên mặt đất lên, dùng sức ném về phía hắn: “Chàng không nên tiếp tục phát điên nữa!”
“Bịch”, tảng đá lớn đập vô cùng chuẩn xác vào ót của phiêu kỵ tướng quân đang phát điên, thanh trường đao trên tay rơi xuống, hắn ngã lăn ra mặt đất.
“Cô làm gì vậy?!” Tư Lan thiếu điều muốn ngất theo.
“À, ta chỉ muốn làm cho chàng im lặng một chút…” Tân Mi hiếm khi cảm thấy chột dạ.
Bây giờ hắn đã thực sự im lặng, im lặng một cách lạ thường luôn, bởi vì hắn lăn đùng ra ngất rồi còn đâu.
Hết chương 24
Chương 25: Tuẫn táng (IV)
Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Lục Thiên Kiều ngất xỉu sau đó không tỉnh lại.
Tư Lan và Lệ Diêm nhìn nàng với ánh mắt hình viên đạn, khiến nàng cảm thấy mình giống như chết đi sống lại nhiều lần…
Thế là đêm đó, trong vòng mười sáu năm, lần đầu tiên Tân Mi — gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy mình bị một đám Chiến quỷ lôi đi tuẫn táng, ném nàng vào trong quan tài bằng đá lạnh như băng, nằm sóng vai với Lục Thiên Kiều đã chết, cả người hắn vừa lạnh vừa cứng ngắc.
Nàng nhớ rõ là mình đã dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân người quen thuộc của hắn, nhưng đầu ngón tay chạm vào không phải là da thịt ấm áp ngày xưa.
Cảm giác lạnh lẽo của xác chết thấm vào trong da thịt, rồi lan vào tận đáy lòng.
Tân Mi hoảng sợ bừng tỉnh, trước mắt nhòe ướt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống khóe mắt.
Nàng mơ màng ôm chăn ngồi dậy, trong cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, bóp nghẹt khiến nàng thở không nổi. Con người chưa từng biết sợ là gì như nàng lần này lại bị dọa đến mức ngây người lâu thật lâu.
Màn cửa bỗng nhiên bị người khác xốc mạnh lên, Tư Lan bước vào với sắc mặt xám trắng: “Chạy mau! Tướng quân … Mẹ của tướng quân đến.”
… Là tới tìm nàng tính sổ sao? Tân Mi chưa từng bị đe dọa tinh thần, thế mà chỉ với một lần này thôi đã cảm thấy ruột gan rối bời như tơ vò. Nhắc đến mới nói, bản lãnh của Lục Thiên Kiều vốn rất cao, chắc sẽ không bị cục đá của nàng tặng cho mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Nàng vội vàng rửa mặt, chải đầu, vén tóc, chỉnh sửa lại y phục tươm tất, bước ra khỏi căn lều nhỏ của mình để lần đầu ra mắt mẹ chồng, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa trắng như tuyết dừng trước lều trại của Lục Thiên Kiều.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẹ của Lục Thiên Kiều, thật khác xa so với những gì nàng tưởng tượng trước đây.
Lệ Triều Ương mặc y phục trắng như tuyết, im lặng bước từ trên xe xuống, từng đường nét trên khuôn mặt, mái tóc óng ả, và cả thân người đều giống như được xây bằng băng tuyết.
Vốn tưởng rằng tất cả Chiến quỷ đều có đôi mắt màu đỏ, nhưng thì ra không phải vậy. Khi chưa qua hai mươi lăm tuổi thì đôi mắt của Chiến quỷ là màu đỏ, nhưng một khi vượt qua biến kiếp thuận lợi, thì nhìn bề ngoài không hề khác người bình thường, chỉ khi nào sát ý bùng phát thì đôi mắt mới chuyển thành màu đỏ.
Lệ Triều Ương bước vào lều trại, dường như quay đầu lại nhìn nàng một cái, Tân Mi thật sự không dám xác định, bởi vì lòng nàng bây giờ đang như cái mạng nhện, chằng ngược bện xuôi, không thể tập trung được, hệt như bị một màn sương mù che mắt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt thực sự của bà ấy.
Đi theo sau Lệ Triều Ương là Lệ Mẫn, đang phóng ánh mắt hung tợn nhìn sang — y còn nhớ rõ chuyện bị nàng dùng phi tiêu bột gạo hạ gục ở hoàng lăng, c