Cặp Đôi Trời Định - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Cặp Đôi Trời Định (xem 4791)

Cặp Đôi Trời Định

ôi mắt màu đỏ. Bản lĩnh của hắn đối với những người bình thường có lẽ khiến người khác hoảng sợ, nhưng trong bộ tộc Chiến quỷ lại không là gì cả.


Bây giờ, hắn đã trưởng thành, dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, có thể đánh tay đôi với hai tên chiến quỷ bất phân thắng bại. Nhưng rốt cuộc là dựa vào bản lãnh thực sự hay chỉ vẻn vẹn dựa vào sự cao ngạo của mình, có lẽ chỉ có hắn mới biết rõ.


Một bàn tay của Lệ Triều Ương vươn ra từ phía sau tấm màn trúc, đó là một bàn tay tuyệt đẹp, nhưng lòng bàn tay và năm ngón tay lại hằn đầy vết chai sần. Chiến quỷ thực sự phải trải qua qua muôn ngàn thử thách, bất kể là nam hay nữ, tuyệt đối không được nhu nhược, bất tài để giữ bộ dạng xinh đẹp.


“Đưa nó cho ta.”


Hắn ném miếng ngọc bài vào trong tay Lệ Triều Ương.


“Hôm nay ngươi khiến ta nhìn bằng đôi mắt khác xưa, miếng ngọc bài này không cần nữa.”


Những ngón tay kinh đẹp khép lại, đến khi mở ra, ngọc bài đã biến thành bột mịn.


“Tiểu cô nương vừa rồi, là người như thế nào?”


Một câu nói bình thản của Lệ Triều Ương lại như một khối đá khổng lồ rơi thẳng vào lòng hắn. Lục Thiên Kiều đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn mẹ mình đằng sau tấm rèm.


“Ngoại hình của con bé cũng không tệ, ngươi thích con bé sao?” Lệ Triều Ương hỏi với giọng thật sự bình thản.


“… Không phải.”


Lệ Triều Ương coi như không nghe thấy sự phủ định yếu ớt của hắn, con ngựa Tiếu Phong nhẹ nhàng hí lên một tiếng, chiếc xe ngựa tuyết trắng càng lúc càng xa, chỉ còn nghe giọng nói hòa vào trong gió: “Bây giờ nghĩ lại, ta chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì mà một người mẹ phải làm cho con trai. Ba tháng cuối cùng này của ngươi, ta sẽ làm cho tiểu cô nương đó ở bên cạnh ngươi, khi nào ngươi chết, ta cũng sẽ làm con bé vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”


Lục Thiên Kiều chấn động, ngước mắt thấy Tiếu Phong nhảy lên đám mây biến mất không chút tăm tích, một tay hắn ép lên lồng ngực đau đớn, một tay kéo dây cương của Liệt Vân Hoa, cố gắng đuổi theo. Nhưng trước mắt chợt biến thành từng đợt màu đen, cơ thể cũng càng lúc càng nặng nề hơn, dường như hắn sắp chịu không nổi nữa rồi.


Liệt Vân Hoa dựa sát vào bên người hắn, lo lắng dùng cái đầu của nó đẩy đẩy thân thể run rẩy của hắn, máu trên người hắn tuôn xuống ào ào như suối, nhuộm đỏ khắp mặt cỏ, sức lực dường như cũng trôi theo dòng máu kia, không cách nào trèo lên lưng ngựa được.


***


“Bây giờ đã qua một canh giờ rồi phải không?” Tân Mi thu dọn đống quà vặt đang bày la liệt trước mặt, phủi phủi những mảnh vụn bánh hoa quế và đường dính trên y phục xuống, sau đó vươn vai duỗi thẳng cái lưng nhức mỏi của mình.


Thu Nguyệt đậu trên ngọn cây, cuộn tròn người lại, giả vờ không nghe thấy. Nó không muốn trở về a a a!


Tân Mi bò lên lưng nó, đang tính nói tiếp thì chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo, trắng tuyết chậm rãi chạy qua, dường như nó ngừng trước mặt nàng trong phút chốc, rồi lại bay xa.


Hình như bọn họ là kẻ thù của Lục Thiên Kiều phải không? Tân Mi đưa mắt nhìn thật kỹ chiếc xe ngựa trước mặt, bên cạnh chiếc xe ngựa có hai người cưỡi ngựa đứng sát bên, nhìn vô cùng anh tuấn, đôi mắt bọn họ đỏ như máu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, y phục trắng tinh dính đầy vết máu.


Phát hiện thấy Thu Nguyệt run rẩy cả người, Tân Mi sờ sờ lưng nó, có vẻ không hiểu nói: “Bộ dạng của bọn họ giống như gà trống bại trận mà thôi, ngươi sợ cái gì?”


… Cô chủ ơi, làm ơn đừng nói những lời dũng cảm như vậy mọi lúc mọi nơi được không? Thu Nguyệt chua xót dùng cánh lau lau nước mắt, người này thực không biết sợ là gì mà…


“Thấy cả người bọn họ toàn là máu, có lẽ Lục Thiên Kiều cũng không hơn gì đâu. Chúng ta nhanh nhanh trở về xem thử đi.”


Tân Mi vỗ vỗ lưng Thu Nguyệt, nó đành phải không cam không nguyện mở cánh ra.


Lục Thiên Kiều ôm Liệt Vân Hoa nhích từng bước từng bước chậm rãi lên phía trước, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình không thể dừng lại được, nếu như dừng thì sẽ không bao giờ bước đi nổi nữa.


“Lục Thiên Kiều!”


Hình như có người gọi hắn từ xa, hình như giọng của … Tân Mi.


Hắn dùng hết tất cả sức lực, xoay người lại, trong tầm nhìn toàn màu máu đỏ tươi, hắn thấy Tân Mi nhảy từ lưng Thu Nguyệt xuống, phóng đến trước mặt mình với tốc độ nhanh nhất, ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng nàng cẩn thận đưa tay đập đập hắn vài cái rồi hỏi: “Ngươi, ngươi chết rồi sao?”


Chưa chết, nhưng nếu cô còn đập thêm mấy cái nữa thì cũng rất khó nói.


Nàng quay đầu lại nhìn mảnh rừng rậm bị quần tan nát, chấn động hỏi: “Vừa rồi ngươi đánh nhau với bầy voi sao?”


Hắn cảm thấy buồn cười. Toàn bộ thế giới này dường như chậm hẳn lại.


“Ai kêu cô quay về…” Giọng nói của hắn rất nhỏ, hơi khàn khàn, nhưng lại là đang cười, “Không sợ ta nướng bồ nông của cô ăn mất sao?”


Thu Nguyệt báo thù đập một cánh trên lưng hắn, tướng quân đại nhân ngày thường uy phong lẫm liệt là thế mà giờ này cả người mềm oặt ngã lăn ra, không có chút sức lực nào.


Yếu đến vậy sao! Nàng bĩu môi: “Ngươi còn dám cậy mạnh nữa à, ngươi nướng Thu Nguyệt, ta sẽ nướng ngựa của ngươi!”


Liệt Vân Hoa phì phì mũi, chẳng thèm ngó ngàng tới nữa. Lục Thiên Kiều ngã xuống đất nằm ngửa mặt lên trời, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là nàng xoay người ghé sát mặt vào, sau đó chìm vào trong bóng tối vô biên vô hạn.


Hết chương 14


Chương 15 : Quà


Edit : Như Bình


Beta : Vô Phương


***


“Kẻ nào có thể đánh tướng quân bị thương nặng đến vậy! Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai làm?!”


“Là cái đám người mắt đỏ, mắt hồng đánh hắn đó. Còn nữa, chuyện này trong bốn ngày nay ngươi đã hỏi ta tới ba trăm tám mươi bảy lần…”


“Thiên Kiều đại ca! Đệ không muốn huynh chết!”


“Nếu ngươi cứ dùng cái cánh gà của ngươi đến đánh hắn như vậy, không chừng hắn sẽ chết thật đó…”



Tiếng nói chuyện, tranh cãi như cơn bão đánh úp lại, sau đó lại dần rút đi, cuối cùng căn phòng trở nên rất yên tĩnh.


Tấm màn được nhẹ nhàng vén lên, một mùi hương cực kỳ khó ngửi xen lẫn với mùi ngọt ngào của thức ăn xông thẳng vào mũi. Hắn cảm giác được một bàn tay mềm mại đang bôi thuốc cho mình, Lục Thiên Kiều cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, cả mặt và tai đều đỏ ửng, hắn từ từ mở mắt ra.


Hắn nhìn thấy Tân Mi đang nghiêng mặt, nàng quay đầu không biết đang nhìn cái gì, tay bên này đang giúp hắn bôi một loại thuốc có mùi cay xè vô cùng khó ngửi, còn tay kia thì lại đang cầm một xâu thịt viên, thỉnh thoảng lại cắn một miếng …… thật sự là một loạt động tác đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Tận mắt thấy tay nàng đang dời từ ngực mình xuống dưới, sắp đụng đến bụng dưới, hắn cảm thấy không thể tiếp tục để vậy, nên vội cản nàng lại.


“Cô…” Hắn cố gắng cất tiếng, lúc này mới phát hiện giọng mình khàn đặc.


“Hở?” Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy hắn tỉnh, vui mừng: “Tỉnh rồi sao? Ngươi ngủ gì mà suốt bốn ngày luôn rồi đó, giờ thấy sao?”


Lục Thiên Kiều chớp chớp mắt, khẽ ngón tay nhúc

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
7 Ngày Để Giữ 1 Tình Yêu

Chỉ Quan Tâm Đến Em

“Mặc xác mẹ con nó, lang thang ngoài đường cho xe đâm chết đi”

Ông xã thần bí không thấy mặt

2 ngày sau khi nói dối đi công tác về, vợ tôi đứng trước cửa nhà với đôi mắt sưng húp…