Hắn vung lên tay, một lá bùa bay tới, dính trên trán nàng, bỗng chốc thành một sợi dây tỏa sáng lung linh, hướng xuống dưới vòng quanh eo nàng, một đầu dây lưng nằm trong tay hắn, trong nháy mắt lại biến thành vô hình. Tân Mi chỉ thấy cả người không thể điều khiển được, bắt buộc phải dừng lại, bất luận làm gì cũng không lui được lấy nửa bước
Lục Thiên Kiều đi tới trước mặt nàng, trên gương mặt than chợt thoáng hiện nụ cười, chỉ có điều… Có điều nụ cười này làm nàng cảm thấy kinh hồn bạt vía mà thôi!
“Bắt được cô rồi.” Hắn nói.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn gì?” Tân Mi kinh hãi, bắt đầu nói lắp.
Hắn nhẹ nhàng bước một bước, lập tức người nàng bị một sức mạnh vô hình kéo về phía trước hai bước mà không thể ghìm lại được.
“Đây gọi là dây trói yêu, bình thường chuyên dùng để bắt những tên yêu quái vô cùng hung ác.” Không biết sao lại thế này, nhưng, hôm nay trong giọng nói của hắn dường như có chút ý cười, nhưng tuyệt đối không phải là nụ cười ấm áp, dịu dàng, mà giống như cười lạnh, mang theo sự trào phúng trần trụi, “Bây giờ trói cô bằng thứ này, cô đừng hòng trốn thoát nữa.”
Tân Mi dùng hết sức giãy dụa, nhưng phía sau lưng giống như đụng phải tường đồng vách sắt, càng giãy càng làm nàng thêm mệt mỏi, kiệt sức chứ chả được tích sự gì.
“Ngươi, ngươi, ngươi tìm được ta bằng cách nào?” Ở đây người dày đặc như sao, muốn tìm một người trong thành trấn chẳng khác nào tìm một hạt cát trong bãi cát khổng lồ.
Lục Thiên Kiều xoay người bước đi, nàng cũng không thể đứng lại mà bị kéo theo phía sau lưng hắn khoảng ba bước.
“Từ lúc cô đánh ngất Tư Lan, ta đã biết rồi.” Hắn nói lạnh nhạt, “Ta luôn đi theo phía sau cô, muốn xem thử cô gặp gỡ ai. Bây giờ đã biết rõ thân phận của cô rồi, đại tiểu thư Tân Tà Trang à.”
Tân Mi chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên trầm xuống: “Ngươi không được tìm cha ta quấy nhiễu!”
Hắn không nói gì, chỉ đi thẳng lên phía trước, theo hướng này, dường như là quay về tửu lâu mà nàng vừa đi ra.
Tân Mi hơi hoảng sợ hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Tên tiên nhân yếu bóng vía tên Mi Sơn, đang ở trong tửu lâu kia à?”
Nàng cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn ra sức ngăn lại: “Ngươi, ngươi muốn đến đó giết đại nhân sao?! Ta không hề nói với ngài ấy về Vân Vụ trận mà!”
Lục Thiên Kiều cúi đầu nhìn tay nàng, rồi lại nhìn mặt nàng, nàng lập tức buông tay hắn ra trong chớp mắt, nghiêm chỉnh chắp hai tay sau lưng.
“Ta tìm y có chuyện.”
Tướng quân mặt than dắt chú thỏ trắng đang hoảng hốt bước vào tửu lâu.
Hết chương 6
Chương 7 : Tâm sự của Thiên Kiều
Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
***
Trên căn phòng ở lầu ba của Tửu lâu, vẫn là tấm màn trúc màu xanh ngọc bích, mùi rượu váng vất bốn phía, Lục Thiên Kiều vén tấm màn trúc lên, không khỏi sửng sốt —— không thấy Mi Sơn quân, chỉ có một chàng trai xa lạ, dựa vào trước chiếc bàn thấp tà tà rót rượu, đột nhiên có hai người lạ xông vào, y không ngạc nhiên cũng không nổi giận, chỉ khẽ cười nhợt nhạt.
“A…” Tân Mi cũng không biết nên tỏ ra vui mừng hay có thái độ gì khác, Mi Sơn đại nhân không có ở đây, gã kia, hình như tên là … Phó Cửu Vân thì phải?
“Mi Sơn đã đi rồi.” Nhìn y giống như đang xem một vở kịch hay, chậm rãi phun ra mấy con chữ, “Các ngươi đến chậm một bước.”
Lục Thiên Kiều nãy giờ không nói gì, lập tức xoay người bước đi, bất ngờ Phó Cửu Vân ở phía sau nói: “Chờ một chút, tìm y có chuyện gì?”
“Không liên quan đến ngươi.”
Tấm màn trúc nhoáng lên một cái, người đã ở ngoài.
“Ta biết rõ y đang ở đâu.”
Chỉ một câu nhẹ nhàng như nước, nhưng đã khiến anh chàng toàn thân lạnh lẽo như băng giá bên ngoài dừng bước. Phó Cửu Vân thò đầu ra từ tấm màn trúc, thờ ơ như không, cười nói: “Ngươi thực hiện cho ta một chuyện, ta sẽ nói cho ngươi biết y đang ở đâu.”
………
Gió xuân quấn quanh cuốn những cánh hoa lả tả bay vào cửa sổ, Tân Mi chịu không nổi nữa ngáp một cái, phía đối diện lập tức vang lên giọng nói dịu dàng của Phó Cửu Vân: “Đừng động đậy, vẫn chưa vẽ xong.”
Nàng đành phải chỉnh lại tư thế khiến cả người mình cứng đơ cứng ngắc một lần nữa—— đứng ở trước cửa sổ, nhặt một cành hoa đào, cười đến độ gò má đau muốn cứng đơ luôn.
Vừa rồi, lúc bọn họ bàn điều kiện, nàng chỉ mong hai người bọn họ đánh nhau một trận để mình có cơ hội chuồn đi, ai biết được Phó Cửu Vân chỉ vào nàng nói: “Để tiểu cô nương này làm người mẫu cho ta vẽ một bức tranh, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết Mi Sơn đang nghỉ ngơi ở xó xỉnh nào.”
Tân Mi thực không biết phải nói gì.
Lục Thiên Kiều ngồi đối diện với Phó Cửu Vân, bưng chén rượu, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn đang nghĩ gì mà mấy cánh hoa đào rơi vào chén rượu liền mà hắn không hề có cảm giác, cầm chén rượu uống cạn.
“Ta nghe nói…” Trong không khí trầm mặc ấy, Phó Cửu Vân đột nhiên nói, “Vùng Cực Tây có huyết thống của bộ tộc chiến quỷ thượng cổ, tất cả bọn họ đều có đôi đồng tử màu đỏ, vóc dáng cao lớn hơn so với người thường, tính tình cực kỳ cao ngạo, không dễ dàng kết thân với người khác. Người trong tộc bất luận là nam hay nữ, đến năm hai mươi lăm tuổi, đều phải trải qua biến kiếp cực kỳ nguy hiểm, hơn một nửa người trong tộc đều chết ở tuổi hai mươi lăm. Không biết có thật không?”
Lục Thiên Kiều im lặng không nói gì.
“Bộ tộc Chiến quỷ thời thượng cổ, trong cuộc đại chiến giữa Thần – Ma đã cống hiến hết mình, nên được thần tộc ban ân, giao cho bọn họ năng lực kinh thiên động địa. Đáng tiếc bây giờ đã là thời đại Thần ẩn, không có Thần tộc che chở, bộ tộc Chiến quỷ cũng dần dần lụi tàn, biến kiếp năm hai mươi lăm tuổi trở thành vết thương trí mạng của họ. Có lẽ bộ tộc Chiến quỷ cũng đang lo lắng vì cục diện này?”
Rốt cục Lục Thiên Kiều cũng có phản ứng, hắn đặt chén rượu xuống, cất giọng rất bình tĩnh: “Ngươi nói với ta những chuyện này là có ý gì?”
Phó Cửu Vân cười cười: “Không có ý gì khác, chỉ vì ta không phải Mi Sơn, không hiểu rõ những chuyện bí ẩn. Đối với chuyện người mang dòng máu của bộ tộc chiến quỷ làm cách nào để vượt qua biến kiếp lại càng không hiểu rõ. Chuyện này ngươi chỉ có thể tìm y để hỏi.”
Nói đến đây, y bỗng nhiên vỗ vỗ tay: “Cầm nương đâu rồi? Mang rượu, mang đàn vào.”
Phía sau màn trúc quả nhiên có một người phụ nữ dung nhan xinh đẹp bước vào, rót đầy rượu cho ba người rồi lui về, một lát sau, tiếng đàn trong như suối nước chảy xuôi réo rắt vang lên, khẽ hòa tan vào bầu không khí sắp đông cứng của gian phòng.
Cha nàng đã từng nói, những người đàn ông chuyên ôm tiền, tìm phụ nữ ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài đều không phải là người tốt, nhưng dạng người này lại chiếm đa số. Tân Mi tỏ rõ thái độ xem thường Phó Cửu Vân.
Phó Cửu Vân gõ gõ chiếc bàn thấp: “Tiểu cô nương bên kia, không được liếc mắt như thế, rất khó coi.”
A a a!