Không có vòng tay quen thuộc ôm nàng đi vào giấc ngủ, nàng đành phải ôm con rối vậy.
Tân Mi cúi đầu hôn trên chóp mũi của tướng quân đại nhân một cái, thì thào: “Lục Thiên Kiều, sao chàng còn chưa đến tìm em?”
Lúc ngủ nàng đã quen cuộn tròn người nằm trong lòng hắn, đã quen với mùi tóc hòa lẫn với mùi hương y phục của hắn, cũng đã quen nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn, giọng nói trầm ấm của hắn, không có những thứ này nàng ngủ không ngon. Bây giờ không biết người đó đang ở đâu, đang cưỡi Liệt Vân Hoa không ngủ không nghỉ tìm nàng hay là đang ngủ ngon lành ở đâu đó? Có thể hắn cũng không ngủ được đâu nhỉ? Có phải cũng đang nhớ nhung mùi hương của nàng hay không?
Đám yêu quái trong hoàng lăng cứ lén lút cười nhạo hai vợ chồng bọn họ dính nhau như sam, ngay cả Triệu quan nhân cũng nói, giữa hai vợ chồng cũng nên có một chút khoảng cách, có khoảng cách mới sinh ra được sự lãng mạn. Hiện tại giữa hai người bọn họ đã có khoảng cách, nhưng cái lãng mạn ở chỗ nào chứ? Sao nàng lại không phát hiện ra?
“Chàng phải biết sửa sai chứ.” Tân Mi chỉ vào cái mũi bé nhỏ của con rối tướng quân đại nhân nghiêm khắc dạy dỗ: “Sau này, chàng không thể ngang ngược không phân rõ phải trái như thế được, em là vợ của chàng không phải là con gái chàng.”
Tướng quân đại nhân tất nhiên không biết nói, Tân Mi thở dài một hơi, vào lúc hừng đông nàng mới mông lung chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, nàng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, nàng dụi dụi mắt còn chưa kịp đứng dậy, “rầm” một tiếng cửa phòng bị người ta đạp bay ra, vị tướng quân nào đó trong giấc mộng đêm qua ôm nàng vào giấc ngủ đang đứng ở ngưỡng cửa thật rõ rành rành, trong tay hắn còn đang nắm một cây trường tiên, bức bách một đám linh quỷ hoảng sợ chạy ra xa.
“A, Lục Thiên Kiều.” Tân Mi mơ màng buồn ngủ gọi hắn một tiếng.
Rốt cuộc cũng tìm được vợ yêu, Lục Thiên Kiều mặt tối sầm lại bước về phía nàng, chặn ngang eo ôm lấy nàng, ước lượng một chút, xác định nàng không nhẹ cũng không nặng thêm chút nào, không buồn xuân cũng chẳng tiếc thu, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lục Thiên Kiều kiêu ngạo xoay người bước ra khỏi cửa, xem đám linh quỷ đang đứng bên ngoài kia như không khí.
“Chàng đến rồi à?” Tân Mi chui đầu vào trong cổ áo ấm áp của hắn, chao ôi, quả nhiên mùi hương trên người chồng yêu của nàng vẫn dễ dịu nhất, vẫn mang đến một cảm giác thật an toàn.
Hắn lại giận dỗi không thèm nói câu nào, hai ngày nay hắn ngựa không dừng vó, từ Tân Tà Trang lùng đến Sùng Linh Cốc, hận không thể lật từng tấc đất lên mà tìm kiếm nàng, sau này hắn đột nhiên nhớ ra trên đời còn có một nơi được gọi là Mi Sơn cư, hình như có một tiên nhân hèn nhát lại rất bà tám đã từng thổ lộ thích Tân Mi… quả nhiên hắn tìm được người ở nơi này.
Một loại cảm giác bất an bất chợt dâng lên, bản năng của một Chiến quỷ bị châm ngòi, có người yêu thích nàng là một chuyện, hắn có thể không thèm quan tâm đến, nhưng người đó lại dụ dỗ quấy rầy nàng thì lại là một chuyện khác.
Lục Thiên Kiều nhanh nhẹn đi đến tiền sảnh, hắn quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt một cái nhìn… Mi Sơn quân đâu nhỉ, hình như y đang chui ở dưới gầm bàn ôm chặt lấy chân bàn không chịu ló mặt ra. Ngay cả can đảm dùng bản lĩnh của mình đánh một trận cũng không có, đáng hổ thẹn.
“… Lần sau em không được phép đến chỗ này nữa.”
Hắn cưỡi lên Liệt Vân Hoa, ném lại một câu cho Tân Mi.
Tân Mi đang ngủ mê man, bị một câu nói ngang ngược không phân biệt phải trái y hệt như trước đây đánh thức, rõ ràng là hắn căn bản không tự kiểm điểm bản thân mình mà.
“Lục Thiên Kiều” nàng giương mắt nhìn hắn: “Chàng phải hiểu cho rõ, em không phải là con gái của chàng. Hai chúng ta bình đẳng, chàng không được phép nói không với em, em muốn tự do!”
Hắn không nói gì.
Tân Mi đẩy hắn ra muốn nhảy xuống khỏi ngựa, lại bị hắn túm lấy cổ tay.
“… Xin lỗi.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào mái tóc mà hắn nhớ nhung đã mấy ngày qua, hắn hít vào một hơi thật sâu mùi hương trên cơ thể nàng.
Hắn không biết cách chung sống với phụ nữ, ngoại trừ nguyên nhân là vì Lệ Triều Ương, cũng chính là vì huyết thống của hắn bị pha tạp, địa vị trong tộc rất thấp, căn bản không có cô gái nào trong tộc muốn gần gũi hắn. Mười lăm tuổi hắn bắt đầu lãnh binh đánh trận, luật lệ trong quân đội rất nghiêm khắc, nhiệt huyết của nam nhi, vì nước vì nhà, càng không có hứng thú dây dưa với những thứ tình cảm nhu mì, ủy mị. Sau này khi gặp được nàng, vừa thành hôn xong hắn lại phải đi đối phó với bọn hồ tộc, hắn đã quen với sự máu lạnh và cuộc sống giết chóc, quen với việc ra lệnh cũng quen với việc ít nói, bất tri bất giác hắn cũng dùng thái độ này đối xử với nàng.
Thật ra, tiếng ‘không’ của hắn đối với nàng căn bản cũng không có chút hiệu lực nào, hai người cũng hiểu rõ điều này.
Hắn chỉ là … chỉ là không biết nên nói thế nào với nàng mà thôi.
Muốn đối xử tốt với nàng, muốn nàng sống hạnh phúc không ưu sầu, đem những thứ mình nghĩ là tốt nhất cho nàng nhưng có lẽ nàng lại quá chán ghét sự ép buộc này rồi?
Thấy nàng không nói gì, hắn dần dần buông lỏng hai tay.
“Đừng nhúc nhích.” Nàng lóng ngóng dặn dò hắn, lại tiếp tục chui đầu vào trong lòng hắn: “Ôm chặt một chút, em muốn ngủ một giấc.”
Vòng tay đang ôm nàng lại trở nên chặt chẽ mà ấm áp hơn, đến giờ phút này Tân Mi giống như mới đủ an tâm mà đi vào giấc ngủ, nàng nhịn không được thở dài một tiếng: “Nhớ chàng muốn chết… Chàng có nhớ em không?”
Rất lâu sau, người đàn ông vừa bối rối lại vừa thích e thẹn mới “ừ” một tiếng. Ôi, đều đã là vợ chồng từ lâu rồi mà tật xấu này sợ rằng cả đời hắn cũng không thể sửa được.
Tân Mi ngủ thẳng một giấc rất hạnh phúc, ngủ cho đến khi về tới hoàng lăng cũng chưa tỉnh lại, nên nàng đã không biết Mi Sơn quân đuổi theo tới đây đánh với Lục Thiên Kiều một trận.
Chuyện này cũng là do Triệu quan nhân kể cho nàng biết, nhưng lão kể lại chuyện này cũng rất mập mờ, giống như Mi Sơn quân có chuyện gì tranh chấp với Lục Thiên Kiều, cuối cùng y bị đánh bầm dập mặt mũi, khóc sướt mướt bò về.”
“Đáng thương quá, đánh nhau với tướng quân, quả thực là y tự đi rước lấy nhục nhã mà…”
Triệu quan nhân tỏ vẻ thông cảm với y, còn giơ tay lau lau vài giọt nước mắt, lão quyết định đem dạng nhân vật như Mi Sơn vào vở kịch mới nhất của mình.
Buổi tối hôm đó nàng hỏi Lục Thiên Kiều: “Chàng thực sự đánh Mi Sơn đại nhân thành giẻ rách sao? Sao ngài ấy lại muốn đánh một trận với chàng?”
Đầu tiên Lục Thiên Kiều nghĩ nghĩ, mới nói: “Gần đây y cảm thấy ngứa da, muốn ta đập y một trận, chắc là đã hạ quyết tâm rồi.”
Tân Mi chợt giật mình hiểu ra: “Ngài ấy quả nhiên đã hạ quyết tâm đi thổ lộ chân tình của mình với hồ tiên đại nhân rồi!”
Lục Thiên Kiều thông minh ngầm thừa nhận sự hiểu lầm của nàng, không cùng nàng tiếp tục quấn lấy