Cặp đôi băng tuyết - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cặp đôi băng tuyết (xem 2238)

Cặp đôi băng tuyết

xanh mượt mà cậu vừa dùng để đánh thức An rồi lại nhìn về nơi bóng lưng cô vừa khuất dạng. Bất giác trên đôi môi quyến rũ xuất hiện đường cong nhẹ. Tâm trạng không hiểu sao lại cực kì thoải mái. Cậu đút tay vào túi quần, thong thả ra khỏi khu rừng. Vừa đi cậu vừa ngâm nga một bài hát.
*****
An tức tốc chạy đến bảng tin. May tên cô rất dễ tìm. Ngay trên cùng – lớp 10a1.
Trước cửa lớp 10a1, có một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại đạng trong tình trạng cúi gập người thở không ra hơi. Cả lớp ngạc nhiên nhìn về phía cô, còn cô giáo thì sững sờ, đôi mắt mở to. Khoảng một phút sau, cô lấy lại được nhịp thở, dáng người đứng thẳng lên có phần kiêu ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt bạc quét vào trong lớp một lượt, cất giọng nói trong trẻo:
- Thưa cô, em vào lớp!
Cô Lan (tên cô giáo) vẫn chưa hết sững sờ, giọng nói thật khẽ nhưng đủ để nửa lớp nghe được:
- Em…em là…….
An lập tức nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lẽo nhìn thẳng vào như muốn xuyên thủng cả người cô Lan. Cô Lan lúng túng, tránh ánh nhìn đó:
- Hoàng Linh An! – An nói.
- À ừ! Em…em vào lớp đi!
An vào lớp đi về phía tổ trong cùng đối diện với bàn giáo viên. Khi đi qua cô Lan, An nói giọng thật nhỏ đủ để hai người nghe thấy:
- Phòng hội đồng, sau bài thi toán buổi chiều.
Từng ấy thôi cũng làm cô Lan nổi da gà, lạnh toát cả sống lưng.
Trường A.Q – sau khi thi toán.
Sân trường A.Q được bao phủ bởi màu vàng rực rỡ của ánh mặt trời.
Trong phòng hội đồng có một khối băng lạnh lẽo. Ánh nắng rục rỡ ngoài kia dường như không tài nào làm tan chảy được khối băng đó. Khi An vừa bước vào, toàn thể giáo viên đều đứng dậy, kể cả hiệu trưởng. An tỏ ra không hài lòng, giọng nói trong trẻo nhưng đầy “chất sát thủ”:
- Là giáo viên sao lại cung kính với học sinh của mình như thế?
Thật sự giọng nói của cô có sức sát thương rất cao. Mấy cô giáo yếu tim đều đang run rẩy. Lần trước thư kí của chủ tịch đã đến đưa ảnh An cho họ và cũng nói qua về tích cách của cô “tiểu thư bí ẩn” này. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của họ, An đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Đôi mắt bạc và nét mặt lạnh lùng hơn. Tính cách thì đáng sợ hơn rất rất nhiều. Đúng là “trăm nghe không bằng một thấy”. Dù anh chàng thư kí đó có diễn tả chân thật thế nào thì họ cũng không nghĩ là An lại đáng sợ như thế.
- Hiệu trường là…….?
- Thầy! – Một người đàn ông trung niên lên tiếng. Người này có khuôn mặt hiền hậu nhưng nghiêm nghị, trên người toát lên sự trung trực, thẳng thắn. An không ngờ người tự xưng là hiệu trưởng này cũng tỏ ra cung kính với người đáng tuổi con mình như cô.
- Em đến là có chuyện muốn nói. – Các thầy cô đồng loạt gật đầu. – Nhưng mọi người ngồi xuống trước đã.
Các thầy cô ngồi xuống, An vẫn đứng, đứng trước sự chăm chú của tất cả mọi người:
- Tiểu thư, cô nói đi! – Hiệu trưởng lên tiếng.
An nhíu mày:
- Đầu tiên, không được gọi em là tiểu thư này, tiểu thư nọ. – An nhìn thẳng vào hiệu trưởng
- Được thôi! – Hiệu trưởng đan hai tay vào nhau, chống xuống bàn.
Rồi An quét đôi mặt bạc lạnh giá qua khuôn mặt từng người một. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, các thầy cô cùng gật đầu.
- Thầy cô hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?
- Là không tỏ ra cung kính với cô…à không với em và đối xử giống như tất cả các học sinh khác. – Một cô giáo rụt rè nói.
Nét mặt hài lòng, An mỉm cười:
- Quả không hổ danh là giáo viên A.Q. Hiểu vấn đề rất nhanh!
Ồ! Không ngờ chỉ mỉm cười nhẹ như có như không mà An lại trông hiền lành đến thế.
- Và điều quan trọng nhất là không được để lộ thân phận của em cho bất kỳ ai. – An chống tay xuống bàn, giọng lạnh băng.
- Dễ thôi! Nhưng tất cả những yêu cầu trên, chúng tôi vẫn phải thông qua ngài chủ tịch.
- Được! Không còn gì nữa! Em xin phép! – An thu lại ánh mắt, quay người đi.
Nhưng ra đến cửa, An chợt khựng lại. Trên người bỗng tỏa ra hàn khí lạnh đến bức người. Quay người về phía thầy cô, ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi dường như trong đó có một lớp băng bao phủ. Dây thần kinh của giáo viên mới lỏng lỏng ra một chút thì giờ lại căng hơn cả lúc đầu. Còn may chứ ngày nào cũng thế này, họ hưởng thọ khi chưa đến tuổi 30 quá (trừ hiệu trưởng)! Chỉ còn mỗi hiệu trưởng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, điềm đạm hỏi:
- An, Em còn điều gì sao?
- Em quên mất hai điều chưa nói. – Giọng nói cũng lạnh lùng hơn lúc nãy.
- 1 là?
- Lúc em ngủ đừng có đánh thức em dạy bằng tiếng người. Hãy để em tự nhiên dậy, không thì dùng hành động. Miễn là đừng dùng đến tiếng nói.
- Sao lại thế? – Một thầy giáo tò mò hỏi.
- Thầy không cần biết.
- Còn điều 2? – Thầy hiệu trưởng nói giọng trầm ấm có gì đó giông giống bố cô.
- Lần sau hãy gọi em là Linh An.
Rồi An đi hẳn, dần mất dạng trong biển nắng. Lúc đó, toàn bộ giáo viên mới ôm ngực thở phào. An đi, cái luồng khí xấp xỉ 0 độ cũng biến mất, trả lại oxi tiêu chuẩn cho mọi người.
Cô Lan bất giác rùng mình khi nghĩ về chiều hôm đó. Quả thực, An rất giống một ác ma mang khuôn mặt thiên thần.
An ngồi bàn cuối, cô luôn quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Cô Lan bắt đầu điểm danh và khi cô dừng lại ở cái tên Trần Nhật Huy thì lập tức:
- Có ạ! – Cả lớp hướng mặt về phía tiếng nói vang lên. Ở cửa lớp, một cậu con trai mặc chiếc áo pull, quần hộp, đi giày nike, mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn và làm xù một cách cố ý, trên môi nở nụ cười lãng tử.
- Huy! Em lại muộn.
- Đâu có! Em vừa kịp mà, chưa muộn. – Huy lại cười khì.
- Còn nữa. Sao em lại đến trường với bộ dạng này?
- Ý cô là quần áo? Hôm nay chỉ là nhận lớp mà cô, không cần phải quy tắc như thế chứ?
- Dù sao đây cũng là trường học. – Cô Lan bắt đầu mất kiên nhẫn, khóe môi khẽ giật.
- Rồi rồi. Em sẽ không tái phạm nữa. Giờ em có thể vào lớp chứ? – Huy nói chán nản.
Cô Lan cố nén cơn giận “mời” cậu học sinh khó bảo này vào. Huy lia mắt tìm chỗ ngồi. Còn đúng một chỗ trống – cạnh An.
Huy ngồi xuống mà cô gái bên cạnh như không có sự tồn tại của mình luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Các cô nàng khác thì nhìn cậu như muốn lồi cả con mắt trừ cô gái này. Huy thật sự tò mò về cô gái này.
Huy gõ nhẹ tai xuống bàn.
An không phản ứng.
Cậu gõ lần nữa.
Không trả lời. Huy mất kiên nhẫn, cố kìm giọng xuống mức nhẹ nhàng nhất:
- Bạn gì ơi?
- Nói! – An lạnh lùng đáp.
- Hơ? – Huy sửng sốt, lần đầu có người nói chuyện với cậu với thái độ như vậy. – Bạn tên gì vậy?
- Linh An!
- An này,…..
Huy chưa nói hết đã bị An chặn họng:
- Gọi tôi là Linh An!
- Gọi là An có sao đâu! Gọi Linh An cứ sao sao ý! – Huy nhăn mặt.
An nhíu mày. Sao lại có người lắm chuyện thế không biết:
- Tôi nói tên đệm của mình không thừa đâu.
- Được rồi! Linh An, cậu nhìn mặt tớ mà nói được không thế? – Quả thực nói chuyện mà không nhìn mặt đối phương thế này cứ kiểu khinh người mà Huy cực ghét những kẻ dám khinh thường cậu.
- Không, cậu đang làm phiền tôi đấy! – Rất dứt khoát, không một giây suy nghĩ.
Huy không thể đè nổi cơn giận xuống nữa. Lần đầu cậu gặp một người như thế này:
- Cậu…….! – Huy gắt lên, đủ để cả lớp bê

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng ngỡ con của tôi và người khác là con của mình

Vừa dâng hiến xong bạn trai kéo khóa quần nói: “Anh không muốn ăn đời ở kiếp với người con gái lừa dối…”

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám

Chồng mang đồ lót của nhân tình về bắt vợ giặt, vợ vào nhà tắm, 1 lúc sau khiến chồng chết sững vì thứ này

Tuổi thơ và Hiện tại