át ra tiếng ai gọi tên mình và thật sự phát hoảng! Tuấn đang khổ sở bám víu vào sợi dây thừng, cách Phong chỉ bằng 1 sải tay dài và có nguy cơ rơi từ lầu 2 xuống vì đã quá…mỏi tay. Anh thở hổn hển, nói như không ra hơi:
- Kéo…kéo tôi lên đi,…tôi rơi xuống mất…
Phong vươn người ra, nắm tay Tuấn rồi cuống cuồng kéo anh lên. Vì Tuấn quá nặng nên cả 2 cùng đổ xuống sàn như quân cờ domino.
- Anh bị ĐIÊN rồi hả?!!! – Phong quát
– Em mới là người điên ấy! – Tuấn vừa thở lấy thở để, vừa quát theo
– Cái gì?!
– Chúng ta ở 1 nơi đẹp như thế này, trong căn phòng chăn ấm nệm êm; và em, em đứng đó, trước mặt tôi với sự dễ thương điên đảo như thế, mà em nỡ đuổi tôi ra ngoài sao. Em thật tàn nhẫn quá đấy!
Phong tròn xoe đôi mắt, vẻ mặt giận dỗi đã dịu xuống được phần nào. Anh thở dài và nhìn sang hướng khác. Tuấn tiếp tục:
- Tôi xin lỗi…
– Chết tiệt, sao lúc nào đối diện với anh tôi cũng như 1 tên ngốc vậy?! – giọng chàng mỹ nam run run
Lòng Tuấn quặn thắt lại khi thấy khóe mi Phong đã rưng rưng nước mắt. Anh bước đến nhẹ nhàng ôm người yêu
- Còn giận tôi cũng được, nhưng hãy để tôi ở bên cạnh em đi.
Biết mình không thể chống cự nữa, Phong dụi đầu vào ngực người yêu thủ thỉ 1 câu gì đó rất nhỏ. Tuấn nghệch mặt ra 1 lúc rồi mỉm cười, anh vừa vuốt tóc Phong vừa nói:
- Tôi cũng yêu em.
Chương 20: Ràng buộc
Phong tỉnh giấc trong vòng tay của Tuấn. Anh ngắm người yêu thật lâu bằng ánh mắt âu yếm, rồi chậm rãi ngồi đậy, vươn mình đón nhận những tia nắng ấm đang tràn qua khung cửa sổ. Khi Phong đặt chân xuống sàn nhà, bỗng Tuấn ôm chặt lấy anh từ phía sau. Anh chàng tựa cằm lên vai Phong, nói bằng giọng ngáy ngủ:
- Đừng mặc quần áo vào mà…
Phong hơi chau mày
- Anh muốn tôi bị cảm lạnh chết sao?
– Tôi sẽ làm cho em ấm lại là được chứ gì..? – Tuấn cười gian
– Cái…
Không đợi Phong phản kháng, Tuấn khéo léo vật anh xuống tấm niệm êm ái. Tuấn hôn lên trán, lên mắt, lên môi; rồi lướt khắp ngực người yêu không ngần ngại. Phong khẽ rùng mình, co người lại và miệng vô thức bật ra những âm thanh cực kì gợi cảm. Khi đôi môi nóng bỏng của Tuấn rê qua phần bụng Phong 1 tý; thì đột nhiên chiếc điện thoại trên đầu giường reo liền hồi. Phong khẽ đẩy người yêu ra, khiến anh chàng hơi cau có; rồi chộp lấy điện thoại và bắt máy
- Con nghe đây mẹ.
– Phong ơi… – bà nức nở – bố con bị tai nạn rồi…! Máu…bệnh viện không có máu để truyền cho ông ấy…
Toát mồ hôi lạnh, Phong sửng sốt hét lên:
- Tai nạn??! Không có máu để truyền là sao?! Bố bị nặng lắm hả mẹ??!
Bà tiếp tục khóc lóc, nói tiếng được tiếng mất khiến Phong thêm bồn chồn, lo lắng. Bà bảo chồng bị mất máu khá nhiều, nhưng bệnh viện không thể tiếp máu cho ông ấy, vì máu của ông thuộc vào nhóm hiếm! Bản thân bà nhóm máu A nên đành bất lực, còn Thái Hà đã đi thực tập ở tận Hà Nội.
Đầu óc Phong quay cuồng, anh choáng váng đến nỗi suýt ngã ngửa về phía sau. Nỗi sợ hãi dâng lên và lấn át tâm trí anh đến kinh người. Dẫu bây giờ Phong lái xe bạt mạng về thành phố, thì cũng thành ra quá trễ. Hai chữ “làm sao?” cứ liên tục trấn áp tâm trí Phong, khiến anh càng lúc càng hoảng loạn. Nhưng rồi, 1 tia sáng chợt lóe lên trong đầu anh. Anh lay mạnh vai Tuấn với vẻ mặt mừng rỡ
- Cho tôi số Thiên Long, mau lên!!!
– Sao…em lại cần đến Long vào lúc này…?
– Anh sẽ hiểu ngay thôi, nhanh đi Tuấn, nếu anh không muốn bố tôi chết!
Bị cuốn theo giọng điệu vội vã của Phong, Tuấn cuống cuồng lấy điện thoại, bấm số Thiên Long rồi đưa cho người yêu. Đầu dây bên kia bắt máy chỉ sau 2 hồi reo chuông. Không chờ đợi, Phong nhảy bổ vào nói ngay:
- Thiên Long! Tôi Vũ Phong đây. Không còn thời gian nữa nên xin anh hãy lắng nghe tôi nói thật ngắn gọn. Ông Vũ Mạnh Cường – bố của 2 chúng ta hiện đang cần truyền máu gấp trong bệnh viện Gia Định. Cả tôi và đứa em gái đều đang ở rất xa, nên chỉ còn mỗi 1 mình anh là có thể cứu được ông ấy. Long à, chúng ta cùng chung 1 dòng máu, chắc chắn anh biết điều này!
Đầu dây bên kia im lặng 1 cách đáng sợ, nhưng Phong vẫn cảm nhận được sự bàng hoàng của anh trai
- Trả lời đi!!! Xin anh hãy cứu ông ấy!
– Không có lý do gì… – Long nói giọng cay nghiệt – để tôi phải cứu người đã từng bỏ rơi tôi cả.!
– Hiểu lầm rồi! Do mẹ anh mất quá đột ngột nên anh chẳng biết gì hết! Làm ơn đi, ông ấy hấp hối lắm rồi!
Long ngưng 1 hồi, rồi lạnh lùng đáp:
- Xin lỗi cậu.
Và cúp máy…
- Thiên Longgggggg!!!!! – Phong hét thật to
Anh bấm gọi lại nhưng Long đã tắt cả nguồn điện thoại. Quá uất ức, anh mím môi thật chặt đến suýt bật máu môi. Tuấn lúc bấy giờ vẫn sững sờ vì sự kinh ngạc tột độ. Mọi chuyện bất ngờ bỗng dưng đồng loạt kéo đến như 1 cơn siêu bão, nó cuốn phăng đi niềm hân hoan, lẫn dư âm của sự ngọt ngào về đêm hôm qua… Tuy nhiên, anh không hỏi gì thêm; mà chỉ khẽ ôm Phong vào lòng và trấn an người yêu. Anh nói bằng giọng đáng tin cậy:
- Đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ về thành phố. Trên đường đi anh sẽ cố gắng liên lạc với Long, còn em phải lái xe thật nhanh, nhưng vẫn đảm bảo an toàn, được chứ?
—————†—————
Thiên Long ôm chặt di ảnh của mẹ trong lòng, như muốn sẻ chia mọi nỗi đau mà người mẹ bạc mệnh phải gánh chịu. Anh căm hận người đàn ông nhẫn tâm đó, ánh mắt anh sắc lên nhưng rồi lại trở nên bức xúc như sắp khóc. Thùy Trâm gõ cửa đến lần thứ 5, Long mới giật bắn mình và đáp lại cô. Trâm khuyên anh nên khẩn trương, vì 20 phút nữa sẽ phải có mặt ở buổi họp báo. Long nhẹ nhàng đặt di ảnh xuống bàn, tay này siết chặt tay kia để ngăn đi sự run rẩy. Anh nhắm nghiền mắt lại, rồi dần hé ra…ánh mắt đã chai sạn cảm xúc bởi những năm tháng bị dày vò tinh thần 1 cách khủng khiếp. Anh thở dài, thản nhiên cất cao giọng:
- Cô chuẩn bị xe đi, 10 phút sau chúng ta đã đến buổi họp báo.
————–†————–
Rất lâu sau…
Phong và Tuấn hớt hơ hớt hải chạy thật nhanh trong hành lang bệnh viện. Khi đến trước phòng ông Dũng, cả 2 đều trợn mắt kinh ngạc. Trên băng ghế nhựa đã phai màu, Thiên Long đang ngồi với dáng vẻ khá thất thểu. Nghe tiếng chân càng lúc càng gần, Long ngước lên, ánh mắt trông rất nhiều trăn trở và suy tư. Anh cất lời:
- Quá trễ…
Nỗi đau như tiếp thêm sức mạnh cho cơn cuồng nộ bùng phát mãnh liệt. Nét mặt đã trở nên mất bình tĩnh, Phong xông đến túm chặt lấy cổ áo Long 1 cách thô bạo. Anh quát:
- Chỉ vì lòng hận thù, vì thứ sĩ diện rẻ rách mà anh chần chừ phải không?! Mẹ kiếp! Tên sát nhân! Trả bố lại cho tôi!!!
Tuấn ôm ghì người yêu lại, đồng thời cũng trừng mắt nhìn cậu bạn vẻ giận dữ và đáng trách. Tuy nhiên, Long lại phì cười rồi thản nhiên đáp:
- Hai đứa này…! Tôi bảo 2 người đến quá trễ. – đoạn, anh liếc sang Phong – ông ấy đang trong phòng hồi sức. Tôi xong việc rồi.
Phong thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt anh giãn ra, xen lẫn sự vui mừng khôn xiết. Anh buông cổ áo Long, không quên kèm theo 1 lời cám ơn.
- Tôi nợ máu ông ấy, thì bây giờ sẽ trả bằng máu. Đàn ông nên sòng phẳng như thế – Long cười gượng
– thôi tôi về đây.
Phong ní
- Kéo…kéo tôi lên đi,…tôi rơi xuống mất…
Phong vươn người ra, nắm tay Tuấn rồi cuống cuồng kéo anh lên. Vì Tuấn quá nặng nên cả 2 cùng đổ xuống sàn như quân cờ domino.
- Anh bị ĐIÊN rồi hả?!!! – Phong quát
– Em mới là người điên ấy! – Tuấn vừa thở lấy thở để, vừa quát theo
– Cái gì?!
– Chúng ta ở 1 nơi đẹp như thế này, trong căn phòng chăn ấm nệm êm; và em, em đứng đó, trước mặt tôi với sự dễ thương điên đảo như thế, mà em nỡ đuổi tôi ra ngoài sao. Em thật tàn nhẫn quá đấy!
Phong tròn xoe đôi mắt, vẻ mặt giận dỗi đã dịu xuống được phần nào. Anh thở dài và nhìn sang hướng khác. Tuấn tiếp tục:
- Tôi xin lỗi…
– Chết tiệt, sao lúc nào đối diện với anh tôi cũng như 1 tên ngốc vậy?! – giọng chàng mỹ nam run run
Lòng Tuấn quặn thắt lại khi thấy khóe mi Phong đã rưng rưng nước mắt. Anh bước đến nhẹ nhàng ôm người yêu
- Còn giận tôi cũng được, nhưng hãy để tôi ở bên cạnh em đi.
Biết mình không thể chống cự nữa, Phong dụi đầu vào ngực người yêu thủ thỉ 1 câu gì đó rất nhỏ. Tuấn nghệch mặt ra 1 lúc rồi mỉm cười, anh vừa vuốt tóc Phong vừa nói:
- Tôi cũng yêu em.
Chương 20: Ràng buộc
Phong tỉnh giấc trong vòng tay của Tuấn. Anh ngắm người yêu thật lâu bằng ánh mắt âu yếm, rồi chậm rãi ngồi đậy, vươn mình đón nhận những tia nắng ấm đang tràn qua khung cửa sổ. Khi Phong đặt chân xuống sàn nhà, bỗng Tuấn ôm chặt lấy anh từ phía sau. Anh chàng tựa cằm lên vai Phong, nói bằng giọng ngáy ngủ:
- Đừng mặc quần áo vào mà…
Phong hơi chau mày
- Anh muốn tôi bị cảm lạnh chết sao?
– Tôi sẽ làm cho em ấm lại là được chứ gì..? – Tuấn cười gian
– Cái…
Không đợi Phong phản kháng, Tuấn khéo léo vật anh xuống tấm niệm êm ái. Tuấn hôn lên trán, lên mắt, lên môi; rồi lướt khắp ngực người yêu không ngần ngại. Phong khẽ rùng mình, co người lại và miệng vô thức bật ra những âm thanh cực kì gợi cảm. Khi đôi môi nóng bỏng của Tuấn rê qua phần bụng Phong 1 tý; thì đột nhiên chiếc điện thoại trên đầu giường reo liền hồi. Phong khẽ đẩy người yêu ra, khiến anh chàng hơi cau có; rồi chộp lấy điện thoại và bắt máy
- Con nghe đây mẹ.
– Phong ơi… – bà nức nở – bố con bị tai nạn rồi…! Máu…bệnh viện không có máu để truyền cho ông ấy…
Toát mồ hôi lạnh, Phong sửng sốt hét lên:
- Tai nạn??! Không có máu để truyền là sao?! Bố bị nặng lắm hả mẹ??!
Bà tiếp tục khóc lóc, nói tiếng được tiếng mất khiến Phong thêm bồn chồn, lo lắng. Bà bảo chồng bị mất máu khá nhiều, nhưng bệnh viện không thể tiếp máu cho ông ấy, vì máu của ông thuộc vào nhóm hiếm! Bản thân bà nhóm máu A nên đành bất lực, còn Thái Hà đã đi thực tập ở tận Hà Nội.
Đầu óc Phong quay cuồng, anh choáng váng đến nỗi suýt ngã ngửa về phía sau. Nỗi sợ hãi dâng lên và lấn át tâm trí anh đến kinh người. Dẫu bây giờ Phong lái xe bạt mạng về thành phố, thì cũng thành ra quá trễ. Hai chữ “làm sao?” cứ liên tục trấn áp tâm trí Phong, khiến anh càng lúc càng hoảng loạn. Nhưng rồi, 1 tia sáng chợt lóe lên trong đầu anh. Anh lay mạnh vai Tuấn với vẻ mặt mừng rỡ
- Cho tôi số Thiên Long, mau lên!!!
– Sao…em lại cần đến Long vào lúc này…?
– Anh sẽ hiểu ngay thôi, nhanh đi Tuấn, nếu anh không muốn bố tôi chết!
Bị cuốn theo giọng điệu vội vã của Phong, Tuấn cuống cuồng lấy điện thoại, bấm số Thiên Long rồi đưa cho người yêu. Đầu dây bên kia bắt máy chỉ sau 2 hồi reo chuông. Không chờ đợi, Phong nhảy bổ vào nói ngay:
- Thiên Long! Tôi Vũ Phong đây. Không còn thời gian nữa nên xin anh hãy lắng nghe tôi nói thật ngắn gọn. Ông Vũ Mạnh Cường – bố của 2 chúng ta hiện đang cần truyền máu gấp trong bệnh viện Gia Định. Cả tôi và đứa em gái đều đang ở rất xa, nên chỉ còn mỗi 1 mình anh là có thể cứu được ông ấy. Long à, chúng ta cùng chung 1 dòng máu, chắc chắn anh biết điều này!
Đầu dây bên kia im lặng 1 cách đáng sợ, nhưng Phong vẫn cảm nhận được sự bàng hoàng của anh trai
- Trả lời đi!!! Xin anh hãy cứu ông ấy!
– Không có lý do gì… – Long nói giọng cay nghiệt – để tôi phải cứu người đã từng bỏ rơi tôi cả.!
– Hiểu lầm rồi! Do mẹ anh mất quá đột ngột nên anh chẳng biết gì hết! Làm ơn đi, ông ấy hấp hối lắm rồi!
Long ngưng 1 hồi, rồi lạnh lùng đáp:
- Xin lỗi cậu.
Và cúp máy…
- Thiên Longgggggg!!!!! – Phong hét thật to
Anh bấm gọi lại nhưng Long đã tắt cả nguồn điện thoại. Quá uất ức, anh mím môi thật chặt đến suýt bật máu môi. Tuấn lúc bấy giờ vẫn sững sờ vì sự kinh ngạc tột độ. Mọi chuyện bất ngờ bỗng dưng đồng loạt kéo đến như 1 cơn siêu bão, nó cuốn phăng đi niềm hân hoan, lẫn dư âm của sự ngọt ngào về đêm hôm qua… Tuy nhiên, anh không hỏi gì thêm; mà chỉ khẽ ôm Phong vào lòng và trấn an người yêu. Anh nói bằng giọng đáng tin cậy:
- Đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ về thành phố. Trên đường đi anh sẽ cố gắng liên lạc với Long, còn em phải lái xe thật nhanh, nhưng vẫn đảm bảo an toàn, được chứ?
—————†—————
Thiên Long ôm chặt di ảnh của mẹ trong lòng, như muốn sẻ chia mọi nỗi đau mà người mẹ bạc mệnh phải gánh chịu. Anh căm hận người đàn ông nhẫn tâm đó, ánh mắt anh sắc lên nhưng rồi lại trở nên bức xúc như sắp khóc. Thùy Trâm gõ cửa đến lần thứ 5, Long mới giật bắn mình và đáp lại cô. Trâm khuyên anh nên khẩn trương, vì 20 phút nữa sẽ phải có mặt ở buổi họp báo. Long nhẹ nhàng đặt di ảnh xuống bàn, tay này siết chặt tay kia để ngăn đi sự run rẩy. Anh nhắm nghiền mắt lại, rồi dần hé ra…ánh mắt đã chai sạn cảm xúc bởi những năm tháng bị dày vò tinh thần 1 cách khủng khiếp. Anh thở dài, thản nhiên cất cao giọng:
- Cô chuẩn bị xe đi, 10 phút sau chúng ta đã đến buổi họp báo.
————–†————–
Rất lâu sau…
Phong và Tuấn hớt hơ hớt hải chạy thật nhanh trong hành lang bệnh viện. Khi đến trước phòng ông Dũng, cả 2 đều trợn mắt kinh ngạc. Trên băng ghế nhựa đã phai màu, Thiên Long đang ngồi với dáng vẻ khá thất thểu. Nghe tiếng chân càng lúc càng gần, Long ngước lên, ánh mắt trông rất nhiều trăn trở và suy tư. Anh cất lời:
- Quá trễ…
Nỗi đau như tiếp thêm sức mạnh cho cơn cuồng nộ bùng phát mãnh liệt. Nét mặt đã trở nên mất bình tĩnh, Phong xông đến túm chặt lấy cổ áo Long 1 cách thô bạo. Anh quát:
- Chỉ vì lòng hận thù, vì thứ sĩ diện rẻ rách mà anh chần chừ phải không?! Mẹ kiếp! Tên sát nhân! Trả bố lại cho tôi!!!
Tuấn ôm ghì người yêu lại, đồng thời cũng trừng mắt nhìn cậu bạn vẻ giận dữ và đáng trách. Tuy nhiên, Long lại phì cười rồi thản nhiên đáp:
- Hai đứa này…! Tôi bảo 2 người đến quá trễ. – đoạn, anh liếc sang Phong – ông ấy đang trong phòng hồi sức. Tôi xong việc rồi.
Phong thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt anh giãn ra, xen lẫn sự vui mừng khôn xiết. Anh buông cổ áo Long, không quên kèm theo 1 lời cám ơn.
- Tôi nợ máu ông ấy, thì bây giờ sẽ trả bằng máu. Đàn ông nên sòng phẳng như thế – Long cười gượng
– thôi tôi về đây.
Phong ní