ảnh; mà anh dự định sẽ mang hình ảnh của Phong cũng như những kỷ niệm nơi đây về nhà.
Bờ biển uốn lượn thành 1 đường cong tuyệt mĩ và kéo dài dường như bất tận. Những bọt biển li ti tô điểm thêm cho ranh giới giữa biển và cát. Ánh hoàng hôn phủ lên mặt biển 1 màu cam nhè nhẹ; khiến nó trở nên thật huyền ảo đến mức muốn nhấn chìm Phong vào thế giới mộng mơ của nó. Càng bước gần về phía biển, gió càng quật tới tấp vào cơ thể nhỏ bé kia và khiến anh lạnh run người, nhưng không vì thế mà anh lùi bước về. Khi đôi chân trần đã chạm nước, 1 chút hồn của biển đã thâm nhập vào trong anh. Anh đứng khựng lại rồi nhắm nghiền mắt để cảm nhận hơi thở, cảm nhận nhịp đập trái tim của nó. Sau đó, anh giang 2 tay ra như muốn hứng trọn cảnh tượng hoa mỹ này vào lòng. Nhưng tất cả hình ảnh lung linh đó đã lọt vào con ngươi đen tuyền của Tuấn tự lúc nào. Anh không tiếc về việc quên mang máy ảnh nữa, vì đã có 1 chiếc máy ảnh khác trong tâm trí của anh rồi
- Nếu bây giờ tôi giang tay ra giống như em, thì chúng ta không khác gì Jack và Rose cả.
– Đừng đùa nữa – Phong nhẹ nhàng đáp – cảnh tượng này rất ý nghĩa với tôi, thật đấy.
– Em thích nhiều chứ?
Đột nhiên, Phong chộp lấy tay Tuấn rồi hất anh chàng ngã xuống mép biển. Nhìn bộ dạng nửa ướt nửa khô kia, Phong làm bộ mặt khoái chí và bảo:
- Câu trả lời đấy!
– Em thật quá đáng.!
Dứt câu, Tuấn kéo Phong ngã cùng với mình. Cả 2 thi nhau vật lộn trên cát rồi lấn dần ra biển khiến thân thể họ đều ướt sũng. Khi đã mệt đứt hơi sau tràn cười giỡn hệt trẻ con, cả 2 nằm luôn ra đấy; để mặc những cơn sóng nhỏ lăn tăn đánh nhẹ vào da thịt. Rồi họ xoay mặt vào nhau, tuy không ai nói gì nhưng lòng họ lại dậy sóng mãnh liệt. Bần thần, họ đắm chìm vào sâu trong ánh mắt nhau lâu đến mức tưởng như đã lạc lối vĩnh viễn ở nơi tận cùng thế giới. Ánh hoàng hôn trải lên cơ thể Phong 1 màu sắc cổ kính, khiến mọi thứ ở anh đều lấp lánh như viên kim cương vô giá…những đường nét trên gương mặt Phong trở nên thật khả ái, làn da trắng ngần đó, ánh mắt mê hồn đó, đôi môi xinh xắn đó, nó thôi thúc sự chiếm hữu xấu xa trỗi dậy của 1 gã đàn ông, ngay lúc này đây, Tuấn chỉ muốn Vũ Phong mãi mãi là của riêng mình. Nỗi khát khao vô cùng này chưa từng xuất hiện trong anh, kể cả khi anh còn bên cạnh Phương Nhi…
Như 1 bức tranh mà người họa sĩ đang tẩy dần đi những khung cảnh thừa thải, tạo cho Tuấn có cảm tưởng như chỉ còn lại mỗi 2 người trên thế giới này…những người xung quanh trở thành không màu và tiếng xì xầm của họ lại biến hóa du dương như 1 bản nhạc không lời. Sau hồi mải mê ngắm nhìn, Tuấn kề sát mặt Phong hơn. Anh thủ thỉ:
- Lần đầu trông thấy em trên sân khấu, tô
tôi không nghĩ lại có người đẹp đến thế. Trước giờ tôi chưa từng có cảm giác này với đàn ông, thật kì lạ…
– Anh không phải gã đầu tiên bị tôi quyến rũ đâu, nhưng trông tôi ẻo lả lắm sao?
– Em đúng là hồ li tinh mà – Tuấn cắn yêu lên chóp mũi Phong
Phong mỉm cười, nói trong sự nghẹn ngào:
- Cám ơn anh, vì đã đi cùng tôi đến đây…
– Đừng nói nghe xa cách thế. Nghĩ lại cũng thật trùng hợp, em và Nhi đều rất yêu biển.
Phong cảm giác như có thứ gì đó sắc nhọn vừa chọc vào ngực và xuyên thẳng vào tim mình. Anh thu lại nụ cười trên môi; rồi đột ngột đứng lên bỏ về khách sạn mà không nói 1 lời.
————-†————–
Tuấn chạy theo Phong lên căn phòng 205. Anh níu chặt tay người yêu lại, gằng giọng hỏi:
- Em bị làm sao vậy?!
– Tôi đang tự hỏi… – Phong đáp lạnh lùng – liệu anh vì tôi nên mới đến đây, hay chỉ vì cô Phương Nhi đó…? Định biến tôi trở thành người thay thế sao?
Tuấn khựng lại, bấy giờ anh mới vỡ lẽ những thái độ kì lạ của Phong khi anh vô tình nhắc đến Nhi…
- Sao? Trả lời đi chứ? – Phong nhếch mép khinh khỉnh, nhưng lại xen lẫn sự tổn thương sâu sắc
– Lúc trước tôi có suy nghĩ như thế, nhưng hôm qua khi ngỏ ý với em, tôi không hề nghĩ sẽ sử dụng em như 1 người thay thế!
Vẫn thái độ bướng bỉnh, Phong tiếp tục đáp trả:
- Thôi đủ rồi, tôi mệt lắm. Tôi đi ngủ đây.
– Ngủ?! Chưa đến 8 giờ cơ mà?!
– Nếu thích, anh có thể ra ngoài ngắm các cô em xinh tươi, tiện thể kiếm 1 cô vợ nhỏ bé như sự mong muốn của người bạn tiếp tân duyên dáng kia!
Dứt câu, Phong bỏ vào phòng tắm, khóa cửa rồi đến hơn 30 phút sau mới bước ra. Suốt cả buổi tối hôm ấy cả 2 biến không khí căn phòng trở nên căng thẳng, ngột ngạt vì sự im lặng đến tê người. Một mặt Tuấn rất muốn bắt chuyện làm hòa với Phong, mặt khác lại nổi nóng vì lời lẽ vô tình vừa rồi. Anh từng ghê sợ chính mình, từng bị cảm giác tội lỗi khủng khiếp vây bám; và từng muốn rủ bỏ tất cả để chạy trốn như 1 lối thoát duy nhất. Tuy nhiên, tình cảm này đã quá lớn trước khi anh có cơ hội khước từ nó, sự chấp nhận bản thân đã biến nỗi sợ hãi trở thành niềm hạnh phúc vô bờ vì được yêu thương. Một quãng thời gian dài đấu tranh tư tưởng, anh hiểu tình yêu mình dành cho Phong là từ tận đáy lòng. Tuy anh chưa bao giờ nói trực tiếp bằng lời lẽ ngọt ngào, nhưng lẽ nào những biểu hiện ân cần trong thời gian qua không đủ để chứng minh cho tình cảm của anh sao?
Tuấn ra sân thượng làm vài điếu thuốc; rồi quay trở vào phòng. Phong nằm xoay lưng về phía anh, cái dáng vẻ tuy nằm yên bất động nhưng vẫn toát lên sự khiêu gợi khó cưỡng. Tuấn mon men đến gần nằm cạnh người yêu, cẩn thận vòng tay ôm lấy anh; nhưng liền bị anh hất ra ngay lập tức. Phong ngồi bật dậy rồi thô lỗ đuổi Tuấn ra khỏi phòng:
- Anh đi đi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa!!
Vẫn đứng chặn chân ngay ngưỡng cửa, Tuấn cau có:
- Này, em nỡ để tôi ngủ ở ngoài thật sao? Em thật quá…
Chưa kịp nói hết câu, Tuấn đã bị Phong dùng hết sức lực để đẩy ra ngoài hành lang và nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Tuấn đập cửa réo gọi liên tục mà Phong nhất quyết không cho vào. Tầm 10 phút sau, bỗng dưng Tuấn im bặt, tiếng đập cửa cũng ngưng hẳn tạo thành 1 bầu không khí vừa đáng sợ vừa gây tò mò.
- Hắn đi thật rồi sao…?
Phong chậm rãi hé cánh cửa ra để quan sát. Quả thật, Tuấn đã không còn ở đấy nữa. Khá hụt hẫng, Phong đóng sầm của lại 1 cách tức tối và tự lầm bầm:
- Tên khốn vô tâm! Mặc xác hắn.
Đoạn Phong nhảy phóc lên giường rồi cuộn mình gọn gàng trong tấm chăn êm ái. Không khí lành lạnh khiến nỗi cô đơn nhanh chóng vây bám lấy anh. Vốn là người có lòng tự tôn rất cao, nên việc bị xem là kẻ thay thế đã khiến Phong khó kiểm soát được lý trí. Anh tự cảm thấy mình hành xử thật trẻ con, thậm chí khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng anh không muốn để Tuấn trông thấy sự yếu đuối ngay lúc này. Anh vừa trách bản thân thật khờ khạo, vừa thất vọng về Tuấn vô cùng…Nghĩ đến chuyện Tuấn chưa bao giờ nói yêu mình, Phong lại cảm thấy hoang mang và đắng cay hơn bao giờ hết. Nỗi buồn man mác bất giác khiến sống mũi anh cay nồng, anh hét lên khi không còn kìm chế được nữa:
- A A A!!! tên khốn!!!
Rồi anh bật khóc…
Một hồi lâu sau, anh thiếp đi lúc nào không hay
————–†—————
- Phong!!! Phong ơi!!!
Phong giật mình tỉnh giấc. Anh chạy đến cửa sổ; nơi vừa ph
Bờ biển uốn lượn thành 1 đường cong tuyệt mĩ và kéo dài dường như bất tận. Những bọt biển li ti tô điểm thêm cho ranh giới giữa biển và cát. Ánh hoàng hôn phủ lên mặt biển 1 màu cam nhè nhẹ; khiến nó trở nên thật huyền ảo đến mức muốn nhấn chìm Phong vào thế giới mộng mơ của nó. Càng bước gần về phía biển, gió càng quật tới tấp vào cơ thể nhỏ bé kia và khiến anh lạnh run người, nhưng không vì thế mà anh lùi bước về. Khi đôi chân trần đã chạm nước, 1 chút hồn của biển đã thâm nhập vào trong anh. Anh đứng khựng lại rồi nhắm nghiền mắt để cảm nhận hơi thở, cảm nhận nhịp đập trái tim của nó. Sau đó, anh giang 2 tay ra như muốn hứng trọn cảnh tượng hoa mỹ này vào lòng. Nhưng tất cả hình ảnh lung linh đó đã lọt vào con ngươi đen tuyền của Tuấn tự lúc nào. Anh không tiếc về việc quên mang máy ảnh nữa, vì đã có 1 chiếc máy ảnh khác trong tâm trí của anh rồi
- Nếu bây giờ tôi giang tay ra giống như em, thì chúng ta không khác gì Jack và Rose cả.
– Đừng đùa nữa – Phong nhẹ nhàng đáp – cảnh tượng này rất ý nghĩa với tôi, thật đấy.
– Em thích nhiều chứ?
Đột nhiên, Phong chộp lấy tay Tuấn rồi hất anh chàng ngã xuống mép biển. Nhìn bộ dạng nửa ướt nửa khô kia, Phong làm bộ mặt khoái chí và bảo:
- Câu trả lời đấy!
– Em thật quá đáng.!
Dứt câu, Tuấn kéo Phong ngã cùng với mình. Cả 2 thi nhau vật lộn trên cát rồi lấn dần ra biển khiến thân thể họ đều ướt sũng. Khi đã mệt đứt hơi sau tràn cười giỡn hệt trẻ con, cả 2 nằm luôn ra đấy; để mặc những cơn sóng nhỏ lăn tăn đánh nhẹ vào da thịt. Rồi họ xoay mặt vào nhau, tuy không ai nói gì nhưng lòng họ lại dậy sóng mãnh liệt. Bần thần, họ đắm chìm vào sâu trong ánh mắt nhau lâu đến mức tưởng như đã lạc lối vĩnh viễn ở nơi tận cùng thế giới. Ánh hoàng hôn trải lên cơ thể Phong 1 màu sắc cổ kính, khiến mọi thứ ở anh đều lấp lánh như viên kim cương vô giá…những đường nét trên gương mặt Phong trở nên thật khả ái, làn da trắng ngần đó, ánh mắt mê hồn đó, đôi môi xinh xắn đó, nó thôi thúc sự chiếm hữu xấu xa trỗi dậy của 1 gã đàn ông, ngay lúc này đây, Tuấn chỉ muốn Vũ Phong mãi mãi là của riêng mình. Nỗi khát khao vô cùng này chưa từng xuất hiện trong anh, kể cả khi anh còn bên cạnh Phương Nhi…
Như 1 bức tranh mà người họa sĩ đang tẩy dần đi những khung cảnh thừa thải, tạo cho Tuấn có cảm tưởng như chỉ còn lại mỗi 2 người trên thế giới này…những người xung quanh trở thành không màu và tiếng xì xầm của họ lại biến hóa du dương như 1 bản nhạc không lời. Sau hồi mải mê ngắm nhìn, Tuấn kề sát mặt Phong hơn. Anh thủ thỉ:
- Lần đầu trông thấy em trên sân khấu, tô
tôi không nghĩ lại có người đẹp đến thế. Trước giờ tôi chưa từng có cảm giác này với đàn ông, thật kì lạ…
– Anh không phải gã đầu tiên bị tôi quyến rũ đâu, nhưng trông tôi ẻo lả lắm sao?
– Em đúng là hồ li tinh mà – Tuấn cắn yêu lên chóp mũi Phong
Phong mỉm cười, nói trong sự nghẹn ngào:
- Cám ơn anh, vì đã đi cùng tôi đến đây…
– Đừng nói nghe xa cách thế. Nghĩ lại cũng thật trùng hợp, em và Nhi đều rất yêu biển.
Phong cảm giác như có thứ gì đó sắc nhọn vừa chọc vào ngực và xuyên thẳng vào tim mình. Anh thu lại nụ cười trên môi; rồi đột ngột đứng lên bỏ về khách sạn mà không nói 1 lời.
————-†————–
Tuấn chạy theo Phong lên căn phòng 205. Anh níu chặt tay người yêu lại, gằng giọng hỏi:
- Em bị làm sao vậy?!
– Tôi đang tự hỏi… – Phong đáp lạnh lùng – liệu anh vì tôi nên mới đến đây, hay chỉ vì cô Phương Nhi đó…? Định biến tôi trở thành người thay thế sao?
Tuấn khựng lại, bấy giờ anh mới vỡ lẽ những thái độ kì lạ của Phong khi anh vô tình nhắc đến Nhi…
- Sao? Trả lời đi chứ? – Phong nhếch mép khinh khỉnh, nhưng lại xen lẫn sự tổn thương sâu sắc
– Lúc trước tôi có suy nghĩ như thế, nhưng hôm qua khi ngỏ ý với em, tôi không hề nghĩ sẽ sử dụng em như 1 người thay thế!
Vẫn thái độ bướng bỉnh, Phong tiếp tục đáp trả:
- Thôi đủ rồi, tôi mệt lắm. Tôi đi ngủ đây.
– Ngủ?! Chưa đến 8 giờ cơ mà?!
– Nếu thích, anh có thể ra ngoài ngắm các cô em xinh tươi, tiện thể kiếm 1 cô vợ nhỏ bé như sự mong muốn của người bạn tiếp tân duyên dáng kia!
Dứt câu, Phong bỏ vào phòng tắm, khóa cửa rồi đến hơn 30 phút sau mới bước ra. Suốt cả buổi tối hôm ấy cả 2 biến không khí căn phòng trở nên căng thẳng, ngột ngạt vì sự im lặng đến tê người. Một mặt Tuấn rất muốn bắt chuyện làm hòa với Phong, mặt khác lại nổi nóng vì lời lẽ vô tình vừa rồi. Anh từng ghê sợ chính mình, từng bị cảm giác tội lỗi khủng khiếp vây bám; và từng muốn rủ bỏ tất cả để chạy trốn như 1 lối thoát duy nhất. Tuy nhiên, tình cảm này đã quá lớn trước khi anh có cơ hội khước từ nó, sự chấp nhận bản thân đã biến nỗi sợ hãi trở thành niềm hạnh phúc vô bờ vì được yêu thương. Một quãng thời gian dài đấu tranh tư tưởng, anh hiểu tình yêu mình dành cho Phong là từ tận đáy lòng. Tuy anh chưa bao giờ nói trực tiếp bằng lời lẽ ngọt ngào, nhưng lẽ nào những biểu hiện ân cần trong thời gian qua không đủ để chứng minh cho tình cảm của anh sao?
Tuấn ra sân thượng làm vài điếu thuốc; rồi quay trở vào phòng. Phong nằm xoay lưng về phía anh, cái dáng vẻ tuy nằm yên bất động nhưng vẫn toát lên sự khiêu gợi khó cưỡng. Tuấn mon men đến gần nằm cạnh người yêu, cẩn thận vòng tay ôm lấy anh; nhưng liền bị anh hất ra ngay lập tức. Phong ngồi bật dậy rồi thô lỗ đuổi Tuấn ra khỏi phòng:
- Anh đi đi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa!!
Vẫn đứng chặn chân ngay ngưỡng cửa, Tuấn cau có:
- Này, em nỡ để tôi ngủ ở ngoài thật sao? Em thật quá…
Chưa kịp nói hết câu, Tuấn đã bị Phong dùng hết sức lực để đẩy ra ngoài hành lang và nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Tuấn đập cửa réo gọi liên tục mà Phong nhất quyết không cho vào. Tầm 10 phút sau, bỗng dưng Tuấn im bặt, tiếng đập cửa cũng ngưng hẳn tạo thành 1 bầu không khí vừa đáng sợ vừa gây tò mò.
- Hắn đi thật rồi sao…?
Phong chậm rãi hé cánh cửa ra để quan sát. Quả thật, Tuấn đã không còn ở đấy nữa. Khá hụt hẫng, Phong đóng sầm của lại 1 cách tức tối và tự lầm bầm:
- Tên khốn vô tâm! Mặc xác hắn.
Đoạn Phong nhảy phóc lên giường rồi cuộn mình gọn gàng trong tấm chăn êm ái. Không khí lành lạnh khiến nỗi cô đơn nhanh chóng vây bám lấy anh. Vốn là người có lòng tự tôn rất cao, nên việc bị xem là kẻ thay thế đã khiến Phong khó kiểm soát được lý trí. Anh tự cảm thấy mình hành xử thật trẻ con, thậm chí khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng anh không muốn để Tuấn trông thấy sự yếu đuối ngay lúc này. Anh vừa trách bản thân thật khờ khạo, vừa thất vọng về Tuấn vô cùng…Nghĩ đến chuyện Tuấn chưa bao giờ nói yêu mình, Phong lại cảm thấy hoang mang và đắng cay hơn bao giờ hết. Nỗi buồn man mác bất giác khiến sống mũi anh cay nồng, anh hét lên khi không còn kìm chế được nữa:
- A A A!!! tên khốn!!!
Rồi anh bật khóc…
Một hồi lâu sau, anh thiếp đi lúc nào không hay
————–†—————
- Phong!!! Phong ơi!!!
Phong giật mình tỉnh giấc. Anh chạy đến cửa sổ; nơi vừa ph