Bong bóng mùa hè - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Bong bóng mùa hè (xem 5886)

Bong bóng mùa hè

đứng lên, đột nhiên, đầu cô thấy choáng vàng, sao vàng nhảy múa trước mặt, người nhẹ như bấc, cô khuỵu xuống, Âu Thần vội vàng kịp thời đỡ được cô.


“Sao thế?”. Anh hỏi.


“Có thể là mệt”. Cô cười với Âu Thần, “Chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là ổn”.


“Đề nghị bác sĩ truyền nước cho cô ấy”.


Âu Thần vừa nói với bác sĩ vừa dìu Hạ Mạt quay lại giường bệnh.


“Không cần”.


Cô ngạc nhiên vội vàng từ chối, vùng vẫu định rời khỏi giường bệnh, nhưng Âu Thần ấn cô ngồi lại. Anh quay sang nhìn bác sĩ, ánh mắt như ra lệnh cho bác sĩ không nên kháng cự. Bác sĩ tỏ ra e ngại trước thái độ của Âu Thần, không để ý lời cự tuyệt của Hạ Mạt, lập tức gọi cô hộ lý mang dụng cụ và nước biển tới, chuẩn bị truyền cho cô.


“Tôi chỉ hơi mệt thôi mà, không cần truyền nước”.


Cô hộ lý đang định cầm tay Hạ Mạt. Hạ mạt rụt ngay lại làm cô hộ lý hụt vào chỗ trống. Hạ Mạt tuy cố gắng thể hiện cử động thật bình thường, song mặt mày lại xây xẩm. Sức khỏe của cô, cô hiểu rất rõ, chóng mặt một tý thế này cần gì phải truyền nước, giờ này cô chỉ muốn về nhà.


Âu Thân lạnh lùng tóm tay Hạ Mạt nhẹ nhàng ép cô nằm lên giường bệnh, anh rất nhẹ tay, song Hạ Mạt vẫn có cảm giác như bị kìm kẹp không tài nào thoát ra được.


“Anh…”


Hạ Mạt tròn mắt ngạc nhiên. Vẫn ngang tàng như thế, việc gì mà Âu Thần đã quyết, tuyệt đối sẽ không nghe thêm bất cứ lời giải thích nào khác, năm năm trước là vậy, năm năm sau chẳng lẽ vẫn thế sao? Chỉ là… tự dưng cô lại nhớ đến dáng người bị ánh mặt trời phủ trùm lên lúc anh xông vào nhà kho cứu cô hồi chiều, Hạ Mạt thầm thở dài, rốt cuộc cô cũng đành phải từ bỏ ý định kháng cự.


Kim truyền đâm sâu vào mạch tay Hạ Mạt.


Nước biển từng giọt từng giọt chảy trong ống truyền đi vào người cô.


Bác sĩ và hộ lý đã ra ngoài.


Ráng chiều sà xuống bên cửa sổ, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, cô và Âu Thần.


Hạ Mạt nằm hơi dựa lưng vào thành giường bệnh, thần sắc rã rời. Từ lúc bị bọn bắt cóc tóm đi, sau đó cố gắng tẩu thoát rồi được Âu Thần cứu, tới lúc diễn thử vai, một khắc cô cũng không được nghỉ. Bây giờ được ngồi yên tĩnh, cô ngập trong cảm giác mệt mỏi chẳng còn thiết nghiex đến chuyện ai, tại sao lại muốn hại cô, Âu Thần sao lại biết để tới cứu cô.


Và lúc này.


Cô chỉ muốn yên tĩnh ngủ một lúc.


Cô nhắm mắt lại


“Năm năm trước…”, Âu Thần đứng bên cửa sổ, ráng chiều bên ngoài kính cửa, sắc chiều tuyệt đẹp rọi tới, “chúng ta…”


Giọng nói do dự.


Thế rồi trong phút giây.


Anh hạ quyết tâm, giọng trầm ngâm vẻ căng thẳng: “Chúng ta có quen biết nhau, đúng không?”


Hình như bị sét đánh trúng, Hạ Mạt phút chốc cứng đờ, đôi môi trắng bệch, hàng lông mày dựng lên.


Chương 12


Phòng bệnh lúc chạng vạng.


Bên ngoài cửa sổ ráng chiều đỏ phía chân trời.


Âu Thần lại gần Hạ Mạt, ánh mắt trầm lắng đầy tình cảm phức tạp, “Năm năm trước tôi và em, quan hệ thế nào?”.


Vừa rồi sự sợ hãi, thất kinh, lúng túng, luống cuống của cô đã lọt vào mắt Âu Thần, thế thì, năm năm trước trong cuộc đời anh, quả nhiên có sự tồn tại của cô chăng? Vì thế, vì thế mới đúng là số mệnh, từ lần đầu nhìn thấy cô anh đã không sao quên được.



Trên quảng trường Cầu Vồng ồn ào náo nhiệt…


Từ cửa sổ xe, lần đầu tiên ánh mắt anh nhìn thấy cô gái đó, dường như tất cả ánh mặt trời trên thế gian này đang tập trung chiếu trên người cô ấy và mọi vật khác đều trở nên mờ nhạt. Ánh mặt trời trên người cô gái đó quá mãnh liệt, trong phút giây khiến Âu Thần chói mắt không nhìn thấy gì; cô đứng trong quần sáng chói lòa ấy khiến tất cả những gì thuộc về anh trên thế gian này đều biến mất…



Trong quán bar Bong bóng giữa đêm khuya…


Nét mặt thản nhiên, ánh mắt cũng thản nhiên nhạt nhòa, nước da trắng như ngà, mái tóc dài dày như rong biển, nhìn cô giống như một nàng tiên cá mệt mỏi uể oải, so với những biểu hiện trên sân khấu quảng trường Cầu Vồng, là hai người khác nhau, ở cô lúc này dĩ nhiên không tìm thấy một dấu hiệu căng thẳng nào, tiếng hát buông lơi, thoải mái tự nhiên, âm thanh tươi đẹp tuyệt vời.



Trong đại sảnh công ty Lỗi Âu.


Ánh mặt trời rực rỡ mà trong suốt.


Trong không khí thoảng mùi hương dịu dàng.


Hạ Mạt ngước nhìn anh, đôi môi trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách thất thần. Đột nhiên, đột nhiên cô nhắm mắt lại, trên gương mặt cô thoáng hiện sự kiên định, cô nhanh chóng quay người bỏ ra hướng cửa đại sảnh.



Hình như cô ấy không nghe thấy, không quay đầu, cô đi rất nhanh như muốn bỏ chạy. Ánh mặt trời chiếu sau lưng cô, bóng dáng mang sự lạnh lùng và sự tuyệt tình, giống hệt trong những cơn ác mộng anh thường gặp…



Trong nhà kho phế thải.


Giọng của cô mang chút tình cảm dịu dàng. Âu Thần ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô gái đang ôm trong lòng, đôi mắt cô như đong đầy nước mắt, làn môi trắng tựa như hoa bách hợp, gương mặt với nụ cười dịu dàng.


Trái tim Âu Thần đột nhiên tĩnh lặng.


Tự dưng anh muốn đưa ngón tay đụng vào má cô, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đụng lên làn da cô, tại sao lúc nào cô ấy cũng dễ dãi đến vậy, dễ dãi tới mức khiến anh đau lòng.



“Chúng ta đã từng yêu thương nhau, đúng không?”


Hơi thở Âu Thần nhè nhẹ, hơi rối loạn. Năm năm nay, vô số lần trong cơn ác mộng của anh một cô gái xuất hiện, nhưng không bao giờ nhìn rõ gương mặt cô gái đó, trái tim anh tan nát và đau đớn đến không thở được, bất luận anh gào thét thế nào, cô gái đó cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn anh một lần…


Chính là cô…


Đúng không…


Lúc này đây.


Trên giường bệnh trái ga trắng muốt, Hạ Mạt đã không còn sợ hãi, thất kinh, lúng túng, luống cuống, cô đã bình tĩnh trở lại, đôi môi trắng bệch, lông mày giãn ra, đôi mắt u sầu nhìn Âu Thần.


Ráng chiều bao phủ khắp bầu trời, gương mặt quý tộc lạnh lùng và ngạo mạn của Âu Thần như khảm sắc vàng, đôi mắt ẩn chứa một tình cảm mãnh liệt. Trái tim cô tái tê loạn nhịp, nhói đau, đúng là đã mất ký ức ư, thế thì tại sao, anh vẫn là anh như năm năm trước, thậm chí ánh mắt anh đằm thắm nhìn cô chẳng khác chút nào.


Nhưng…


Có lẽ chính là vì đã mất ký ức…


Nhạt nhòa hờ hững, cô nhớ lại tối hôm đó dưới gốc cây anh đào năm năm về trước, gió đêm thổi lành lạnh, anh đau khổ tuyệt vọng nhìn cô, thần sắc cô lạnh lùng, cô quăng sợi ren lụa vào không trung, một đêm không có ánh sao, trong vườn, giữa những làn sương trắng, anh tuyệt vọng kêu gào gọi tên cô, cô kiên quyết quay người bỏ đi…


Cô đã nghe thấy…


Kỳ thực…


Cô cũng đã nhìn thấy…


Nhưng, nỗi căm hận trong khoảnh khắc toàn bộ thế giới bị hủy hoại đã khiến cô mất hết lý trí để rồi trút giận vào anh, đêm đó năm năm trước, cô đã chọn cách tàn nhẫn nhất làm tổn thương anh.



“Chuyện năm đó cô đối với Thiếu gia, tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả.” Thẩm quản gia nhìn cô, nỗi hận ẩn chứa trong đôi mắt. “Cô đã làm tổn thương đến Thiếu gia, chắc hẳn với cậu ấy, cô đã không còn chút t

Từ khóa: Bong bóng mùa hè,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khi Ác Quỷ Yêu Thiên Thần

Truyện Kiếp trước em đã chôn cất cho anh Tập 1

Chuyện Tình Của Mình Với Gấu Người Đài Loan Full

Truyện Tôi Ghét Anh...Đồ Du Côn Full

Liệu ta có thể làm lại từ đầu?