Anh bắt đầu nghe thấy cổ họng cô đang từ từ thít chặt.
Tiếng hát cô bắt đầu sít lại.
“Nhìn anh này”. Trong tiếng piano, Lạc Hi khẽ nói.
Hơi thở Hạ Mạt có phần gấp gáp, nhịp đập trái tim dồn dập rối loạn. Trong bóng tối, khán giả dưới sân khấu như những con mãnh thú ăn thịt đáng gầm rú, biến ảo muôn hình vạn trạng, đang phóng về những thân hình to bè nhảy từng bước, từng bước hướng về phía cô.
Hình như có tiếng người nói.
Cô nghe không rõ.
Bên tai có tiếng ầm ầm rung chuyển.
Những ngón tay Lạc Hi buông mạnh hơn trên phím đàn, âm thanh đột ngột mạnh mẽ hơn, tiếng Lạc Hi trong tiếng đàn vang lên đặc biệt rõ ràng.
“Hạ Mạt, nhìn anh này”.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Tiếng piano xoay vần trong không gian nhà hát trống vắng.
“Dưới sân khấu chẳng qua là những hàng ghế trống không, chỉ có anh, chỉ có anh là khán giả của em thôi”. Lạc Hi bình tĩnh nhìn cô, “Tiếng hát là hát cho em, là hát cho anh, cho khán giả của em, chứ không phải hát cho nỗi sợ hãi và những chỗ ngồi trống không. Vì thế, nếu như em muốn nhìn thấy cái gì thì em cứ nhìn vào anh đây này”.
Nụ cười của anh tĩnh lặng mà phiêu du, đôi mắt đen mã não rực sáng, đôi môi đẹp tựa hoa anh đào. Giống như năm năm trước trong cái đêm uống say đó, ánh sao nhạt nhòa, sương đêm mờ ảo, cây anh đào tuyệt đẹp. Không có phân ly, không có ưu sầu, không có sợ hãi, tất cả tất cả đẹp như một giấc mơ.
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương vì cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Rèm cửa sổ nhung màu boóc đô khiến nhà hát tối om, Lạc Hi đệm đàn piano, những ngón tay thon dài không ngừng lướt trên phím đàn trắng đen, lần lượt lặp đi lặp lại giai điệu bài hát. Trên sân khấu, trong ánh đèn sáng trắng Hạ Mạt hát đi hát lại lời bài hát. Cô chăm chú nhìn anh, anh mỉm cười với cô nụ cười đó như làn sương mờ nhạt, ấm áp, bao phủ dày đặc trong không gian khiến tất cả mọi cái đều trở nên bình tĩnh, thân thương.
…
Ai ai cũng đều yêu cô ta
Cô ta là kim cương vô giá
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Trong bóng tối, cửa phụ nhà hát nhè nhẹ hé mở, một bóng người bước vào. Bóng người đó từ đằng sau đi thẳng lên hàng ghế khán giả đầu tiên rồi ngồi xuống chiếc ghế chính giữa.
Doãn Hạ Mạt đã nhìn thấy bóng người đó.
Phan Nam đang ngồi trên chiếc ghế ấy cười vẫy tay với cô, dấu tay ra ý muốn nói: “Cừ lắm”. Rồi Phan Nam chống cằm lặng yên nghe Hạ Mạt hát.
Lạc Hi cũng vừa hát vừa nhìn Hạ Mạt đằm thắm, tới khi ánh mắt của Hạ Mạt chuyển từ chỗ Phan Nam quay lại, anh mỉm cười với cô, hình như không chút một mỏi, không để ý cô còn đang hát hay không, ngón tay lướt trên những phím đàn từng nốt, từng nốt âm luật bài Kim cương.
Nhìn ánh mắt Lạc Hi.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt bình tĩnh trở lại.
…
Thiếp biết chàng yêu cô ta
Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn dại khờ yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta
…
Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
…
Như thể cảnh đó đã được sắp xếp bố trí trước, Phan Nam vào trong được một lúc, sau đó cứ vài phút lại có người từ bên cửa phụ bước vào, ngồi xuống những hàng ghế khán giả.
Ban đầu là Khả Hân.
Sau đó là Jam.
Rồi đến Nhã Luân.
Rồi Thái Ni.
Tiếp theo là giám đốc nhà hát.
Nhân viên phụ trách ánh sáng.
Rồi một người rất lạ.
Lại một người lạ nữa.
Tiếp nữa lại là một người lạ.
…
Trên hàng ghế khán giả nhà hát Bảo Lai, từ hai, ba người dần dần có đến bảy tám người, rồi mười người, mấy chục người. Khán giả rất yên lặng, trong bóng tối lặng lẽ, họ im lặng nhìn và lắng nghe Doãn Hạ Mạt hát bài Kim cương hết lần này đến lần khác.
***Đêm.
Quán bar Bong bóng.
Quán bar Bong bóng là quán nổi tiếng nhất trong khu chợ sầm uất này, giờ này đang là lúc ồn ào đông khách nhất. Trong bóng đêm, bảng hiệu đèn neon mà xanh sẫm nhập nhoằng, ánh đèn trong quán mờ ảo, khách ngồi chật cứng, tràn khắp mọi ngóc ngách, nhân viên phục vụ đi lại bận rộn, những âm thanh ly cốc cụng vào nhau, tiếng nói chuyện to nhỏ, tiếng cười ồn ào. Nhân viên pha chế khiến khách hàng không nỡ rời mắt trước những màn biểu diễn nghệ thuật pha chế các loại đồ uống độc đáo. Ban nhạc trên sân khấu điên cuồng biểu diễn những bản nhạc rock khiến không khí nào nhiệt trong quán càng dâng cao.
Bên kia quầy bar có một vị trí rất đặc biệt và yên tĩnh, những chậu cây xanh thật khéo léo đã ngăn cách vị trí đó với cái thế giới ồn ào quay cuồng bên ngoài, vừa giữ được yên tĩnh nhưng tầm nhìn lại không bị che khuất. Trước đây, rất nhiều khách hàng lần đầu tiên đến quán bar Bong bóng ban đầu đều muốn ngồi ở đó, nhưng nhân viên phục vụ đều ngăn họ lại với những lời xin lỗi mời họ qua chỗ khác. Nhiều khách hàng uống say đã cố ý tới gần, thậm chí còn gây sự với đám nhân viên bảo vệ, rốt cuộc đều bị “mời” ra ngoài cửa.
Dần dần.
Chẳng còn ai có ý đồ tới gần chỗ đó nữa.
Nơi đó biến thành một vị trí ngồi bí hiểm nhất trong quán bar Bong bóng.
Tối nay, ở đó có một khách ngồi.
Thấp thoáng qua những chậu cây, mọi người trong quán bar chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của người khách ấy. Thân hình cao ráo anh tú, mái tóc đen mượt, sợi ren lụa màu xanh buộc trên cổ tay, anh trầm ngâm ngồi uống rượu. Phảng phất một nét mặt nho nhã nhưng kiêu ngạo toát lên khí chất cao quý cổ điển kiểu quý tộc châu Âu. Chuẩn xác hơn, người ta còn có thể nhìn thấy loại rượu anh đang uống là rượu Riedel thuộc dòng Brandy đắt giá. Chiếc ghế anh ngồi cũng là loại hàng hiệu được sản xuất bởi một nhà thiết kế Pháp nổi tiếng chưa bao giờ xuất hiện trong quán bar này, hình như những thứ này đều là do quán bar chuẩn bị phục vụ riêng cho vị khách này.
Một vài chàng trai cô gái mê mẩn phong thái của vị khách kia, thử cố ý lại gần bắt chuyện. Nhưng, mỗi lần lại gần, khoảng cách chỉ còn chừng ba mét là y như sẽ có nhân viên phục vụ lễ phép ngăn lại với lời giải thích rằng vị khách đó không thích bị làm phiền.
Quán bar ồn ào náo nhiệt.
Chàng trai với bóng dáng lạnh lùng kiêu ngạo đó hoàn toàn xa lạ, không thích hợp với c