Bong bóng mùa hè - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Bong bóng mùa hè (xem 5844)

Bong bóng mùa hè

m dày đặc bao trùm lấy anh. Anh đã tập hút thuốc và hay uống rượu, bắt đầu những chuỗi ngày mất ngủ, và cả đêm ngồi chờ điện thoại.


Đã nhiều lần anh muốn nhấc điện thoại gọi vào số máy quen thuộc kia, dù là không nói chuyện, dù là chỉ có thể nghe được tiếng nói của Hạ Mạt thôi.


Anh tưởng rằng có thể rời xa cô.


Tưởng rằng rời xa thành phố nơi cô sinh sống, khoảng cách xa xăm sẽ làm anh dần quên được cô, nhưng sau khi ra đi, trái tim anh vẫn thuộc về nơi ấy.


New York tuyết rơi rất nhiều.


Lạc Hi đứng đó mặc cho tuyết rơi phủ đầy khắp người, hôm nay là tết âm lịch, anh biết ở bên kia tuyết cũng đang rơi, có thể cũng có những bông tuyết như thế này rơi trên người cô ấy.


Hoa tuyết bay bay ngoài cửa sổ.


Doãn Hạ Mạt xanh xao gầy guộc ngồi trên giường bệnh, Âu Thần đã chuẩn bị xong tất cả các công đoạn để mở triển lãm tranh, nhưng một tuần nay Doãn Trừng dường như luôn hôn mê. Âu Thần đứng phía sau cô, anh ôm chặt bờ vai cô, như muốn cô dựa vào cơ thể anh mà nghỉ ngơi một lát nhưng người Hạ Mạt lạnh cóng, cứng đờ, như thể tất cả các dây thần kinh trong người cô đều mất hết tính đàn hồi.


Sủi cảo trong bình giữ nhiệt đặt trên đầu giường đã nguội lạnh từ lâu, có tiếng pháo từ xa truyền đến đánh thức họ, hôm nay là mồng Một Tết.


Mùa đông đã từ từ trôi qua nhưng tuyết vẫn rơi không ngừng.


Mùa xuân sắp đến rồi, hoa đỗ quyên trên bệ cửa đã bắt đầu tàn.


Lạc Hi theo học lớp đạo diễn ở Đại học New York. Nhiều năm nay làm việc trong làng giải trí, chất biểu diễn đã ngấm vào máu thịt, anh không nỡ vứt bỏ hoàn toàn mà lựa chọn phương pháp nghiên cứu nó từ một góc độ khác.


Từ nhỏ anh đã có tư chất tốt nên thích ứng với cuộc sống đại học rất nhanh. Bài tập hàng ngày chất chồng dường như chiếm hết thời gian của anh, chiếc tủ đầu giường chất đầy sách. Như một học sinh phổ thông, hàng ngày anh tự lái xe đến trường, buổi trưa ăn qua loa ở căng tin, buổi tối cũng chỉ là những thực phẩm ăn liền, chỉ cần cho vào lò vi sóng làm nóng rồi ăn.


Chứng mất ngủ cũng dần dần đỡ.


Lúc mệt mỏi Lạc Hi cũng có thể ngủ được. Trong giấc mơ, lúc nào cũng chập chờn sương mù, có lúc anh thấy mình ngồi trong sân nhà dưới gốc cây anh đào, có lúc đứng trước dãy lầu mà trước kia Hạ Mạt ở, có lúc đứng chờ trên con đường mà xe cưới Hạ Mạt chạy qua… nhưng trong giấc mộng, dù anh có chờ bao lâu đi nữa, Hạ Mạt vẫn không bao giờ xuất hiện…


Một hôm Khiết Ni điện thoại đến, rốt cuộc anh đã hỏi, “ Cô ấy vẫn khỏe chứ?”.


Khiết Ni sững người mấy giây rồi trả lời, “Lâu rồi không nghe tin tức gì về chị ấy…”


Không có tin tức gì có lẽ cũng là một tin tốt. Có lẽ Hạ Mạt đang sống rất hạnh phúc, ít nhất cũng còn tốt hơn sống bên cạnh anh.


Trong hành lang bệnh viện, những đóa hoa đón Tết vàng rực đầy sức sống như chấp chới theo bước chân Trân Ân. Cô phấn khởi đi đến bệnh viện, hy vọng có thể làm cho Tiểu Trừng ngạc nhiên và thích thú. Nhưng đến phòng thì Tiểu Trừng lại đang được cấp cứu!


Tiểu Trừng hôn mê trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao.


Các dụng cụ cấp cứu, các bác sỹ đang khẩn trương cứu chữa!


Trân Ân bị y tá chặn lại, cô sợ hãi nhìn qua lớp kính cửa phòng bệnh xem tình hình cấp cứu bên trong, mỗi lần cấp cứu dường như ngày càng trở lên khó khăn hơn, như thể con ác quỷ muốn cướp đi sinh mạng của Tiểu Trừng đang ngày càng mạnh hơn!


Âu Thần đứng bên Hạ Mạt, ôm chặt đôi vai cô, chốc chốc lại hỏi bác sỹ và y tá tình hình bên trong như thế nào, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhẹ nhàng an ủi Hạ Mạt.


Trong vòng tay Âu Thần, Hạ Mạt dường như không nghe thấy gì, chỉ còn đôi mắt đen thăm thẳm. Toàn bộ sức lực của Hạ Mạt đều ngưng tụ trên người của Tiểu Trừng đang hôn mê trong phòng bệnh kia, người cô run run như thể niềm hy vọng cuối cùng của cô cũng đang dần dần tan vỡ.


Chuyện học hành ngày càng bận rộn, biểu hiện xuất sắc của Lạc Hi khiến cho các giảng viên hài lòng, bạn bè cũng ngày càng nhiều.


Shipiger là học sinh cũ cùng trường của anh đã hai lần đoạt giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, trong một lần về lại trường cũ gặp Lạc Hi, vẻ đẹp cuốn hút của chàng trai phương đông phong nhã đã lọt vào mắt xanh của ông. Sau khi nghe nói anh đã từng là diễn viên rất nổi tiếng, đạo diễn này đã tìm những bộ phim anh đóng để xem, sau đó liên tục liên lạc với anh, hy vọng có thể mời anh đóng vai nam chính trong một bộ phim.


Lạc Hi từ chối tất cả những lời mời.


Hàng đêm anh vẫn ăn những thực phẩm ăn liền, đọc sách, hoặc lặng lẽ đứng ở phòng ngủ nhìn ra phía trước cửa sổ, anh hứa sẽ quên cô ấy, không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.


***Cành hoa Tết nở rực trên bệ cửa phòng bệnh.


Doãn Trừng chưa từng thấy nó.


Cậu nằm trên giường bệnh, liên tục hôn mê. Sau mấy lần cấp cứu trị liệu, bác sỹ đành bó tay. Cậu lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu và có thể sẽ không tỉnh lại, chỉ có tiếng “tít tít” của máy điện tâm đồ kêu đều đặn chứng minh cậu vẫn còn sống.


Ngày lại ngày trôi qua, Doãn Trừng vẫn hôn mê. Các bác sỹ ngày càng tập trung hơn, liều dùng của các thứ thuốc ngày càng tăng, nhưng đều vô hiệu với cơ thể của Tiểu Trừng, mọi cử động của các cơ quan trong cơ thể cậu ngày càng yếu.


Cuối cùng vào một buổi chiều, điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo đau đớn.


“Tít…”


“Tít…”


Nhìn đường chỉ đứt đoạn trong điện tâm đồ, sắc mặt Doãn Hạ Mạt trắng bệch, cô bật dậy định nhấn chuông cấp cứu nhưng nửa tháng nay không ngủ, thân người cô bỗng nặng trịch, cô hoa mắt lảo đảo. Âu Thần một tay chộp đến đỡ Doãn Hạ Mạt, một tay nhấn chuông cấp cứu, nhìn sắc mặt Doãn Trừng trắng bệch như người chết và cảm nhận được cơ thể Hạ Mạt lạnh lẽo run lên từng chập, lòng Âu Thần càng trĩu nặng hơn.


Các bác sỹ, y tá xông vào phòng bệnh, Trân Ân hoảng sợ thất sắc nhìn cảnh tượng cấp cứu quen thuộc vốn đã xảy ra như cơm bữa trước mắt cô. Lần này cô còn khủng hoảng hơn nhiều so với lần trước, cô bịt chặt miệng mình, sợ hãi đến nỗi chỉ muốn khóc, có một linh cảm khủng khiếp đang trói chặt cô.


“Xin tránh ra!”


Y tá đẩy họ tránh xa chỗ giường bệnh, cấp cứu khẩn cấp và tiếng bác sỹ la lối làm các y tá không kịp đẩy họ ra khỏi phòng bệnh như thường ngày.


“Tim ngừng đập.”


Một bác sỹ la lên, đè mạnh lên ngực Doãn Trừng.


“Huyết áp sắp bằng không”.


“Chích vào tuyến tố”.


“Vâng.”


“Huyết áp đã bằng không”.


“Chích thêm vào tuyến thận”.


Cảnh tượng giống như một bộ phim trắng đen không âm thanh đang diễn ra, các bác sỹ gấp rút khẩn trương dùng các thiết bị cấp cứu đã thường trực trong phòng, máy đo điện tâm đồ tiếp tục phát ra những âm thanh gay gắt, Doãn Trừng nằm yên như ngủ trên giường bệnh, cánh tay trái với những lỗ kim bị truyền dịch chi chít trượt từ trên giường bệnh xuống.


“….”


Cơ thể Doãn Hạ Mạt cứng đờ chợt run lên, Âu Thần ôm chặt cô trong vòng tay, anh cảm nhận được thân thể cô lạnh như tảng băng, những cơn run kịch liệt dường như đang làm cho tảng băng rạn nứt ra thà

Từ khóa: Bong bóng mùa hè,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chết Thật, Vợ Dù Xấu Mà Không Biết Giữ Là Cũng Mất Như Chơi!

Sếp nữ muốn quan hệ đồng tính với tôi

Những Tiểu Thư Nghịch Ngợm Và 3 Chàng Hiệp Sĩ

Đọc Truyện Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ Online

Câu chuyện đáng suy ngẫm với số điện thoại vợ được chồng lưu với tên ‘lạ’