…
Hương thơm của những bông hoa xinh đẹp trong vườn lặng lẽ hoà mình cùng làn gió mùa hè, cô bé nằm trên chiếc giường đặt trong phòng khách, quản gia Thẩm đã tiễn bác sĩ về. Cậu mười bốn tuổi ngồi bên giường nhìn cô bé. Cô bé mặc chiếc váy bồng màu trắng bất động nằm đấy, làn da trắng trong, ngây thơ thuần khiết như những thiên thần trong tranh.
Cậu lặng người trầm ngâm nhìn cô bé gái đang nằm hôn mê, đột nhiên cậu cảm thấy cô bé như không có thật, không nhịn được, cậu đưa tay khẽ áp nhẹ lên bầu má non nớt của cô bé.
Cô bé đột nhiên mở trừng đôi mắt!
Cậu sợ giật nảy người, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Hàng lông mi của cô bé vừa dài vừa cong, mái tóc xoăn rất dại, đôi mắt sáng long lanh trong veo như hai viên pha lê. Cô bé ngơ ngác nhìn trần nhà, không một cử động, chẳng khác gì búp bê bày trong tủ kính. Hồi nãy bác sĩ có nói, cô bé bị va đập không nghiêm trọng lắm, chỉ vì quá sợ hãi mà ngất đi thôi.
Cô bé ngồi dậy trên giường.
Mở to mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sợ hãi đầy vẻ hoài nghi, cô bé thì thầm hỏi: “Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu đã hiểu được nguyên nhân vì sao cô bé lại chạy ra cản xe cậu.
Cô bé tên Hạ Mạt, bố cô vốn làm việc trong Tập đoàn Âu Thị, nhưng một tháng trước đã bị sa thải. Bố cô bé mãi vẫn chưa tìm được việc làm, mẹ cô ngày nào cũng trốn vào trong phòng khóc, cô bé và đứa em trai sắp bị trả lại cô nhi viện. Cô bé nghe nói xe của Chủ tịch Tập đoàn Âu Thị thường đi qua con đường đầy bóng mát này, nên ngày ngày ra đây đứng đợi để cản xe của Chủ tịch, cầu xin Chủ tịch đừng sa thải bố cô.
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?” Cậu hỏi.
“Mười một tuổi.”
Cậu lặng người. Một cô bé nhỏ xíu như vậy, sao lại có thể nghĩ được đến những việc như thế này? Trong tưởng tượng của cậu, những bé gái mười một tuổi thường chỉ biết nũng nịu bố mẹ để đòi đồ chơi và sôcôla.
“Tại sao bố mẹ em lại muốn đưa em và em trai vào cô nhi viện?” Cứ cho là thất nghiệp đi thì cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
Hạ Mạt cắn chặt môi.
Mãi một lúc sau, cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghị lực, cô bé nói:
“Tụi em không phải là con đẻ của bố mẹ. Em và em trai được bố mẹ đưa về nuôi từ cô nhi viện, bố mẹ đối xử với tụi em rất tốt, em không muốn phải trở lại cô nhi viện!”
…
Trên bãi cỏ trong vườn.
Trong ánh nắng một mùa hè nóng bức như có vô số bong bóng đầy màu sắc đang nhẹ nhàng bay lượn, một số đang bay thì bị vỡ, số khác cứ thế bay thẳng lên bầu trời cao xanh, thật là trong suốt, thật là óng ánh, thật là đẹp và cũng thật là mỏng manh…
Ở phía xa, Hạ Mạt đang đứng trên bãi cỏ. Trên đầu là một quả táo, mắt nhắm chặt, hai tay khép hờ thành hai nắm đấm, để dọc theo người, với khoảng cách xa như vậy, cậu vẫn có thể nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt, xanh xao và hai hàng lông mi đang khẽ động đậy của cô bé.
Cậu mặc một bộ đồ bắn cung rất đẹp.
Từ từ giương cung.
Nhắm chuẩn vào trái táo trên đầu cô bé.
Cậu chỉ được nhìn thấy màn bắn táo như thế này trên ti vi và trong phim ảnh, trước đây cậu đã thử kêu người làm mục tiêu cho cậu bắn, nhưng lại bị bố mẹ trách mắng. Bây giờ, rốt cuộc cậu đã có thể được thử cảm giác đó rồi, hơn nữa là do cô bé ấy tự nguyện.
Cậu đã nhận lời với cô bé.
Nếu cô bé làm mục tiêu cho cậu, cậu hứa sẽ để bố cô bé được quay trở lại Tập đoàn Âu Thị làm việc. Cậu muốn biết, một cô bé mười một tuổi rốt cuộc dũng cảm như thế nào.
Hạ Mạt bé nhỏ chăm chăm nhìn cậu.
Trong đôi mắt cô bé có một sự chững chạc vốn dĩ không thuộc lứa tuổi của cô, giọng nói của cô bé lại là giọng của lũ trẻ non nớt, cậu cần phải chứng minh trước cậu có khả năng để bố cô bé được quay trở lại công ty.
Cậu gật đầu, sau đó cậu gọi mấy cuộc điện thoại. Tuy cậu mới mười bốn tuổi, nhưng những người trong tập đoàn đều hiểu cậu sẽ là người kế thừa tập đoàn trong tương lai. Sau khi cô bé nghe được những lời nói chấp nhận đáp ứng đầy kính cẩn đầu điện thoại bên kia, vụ giao dịch này đã thành công.
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức.
Cô bé nhỏ nhắn đứng trên bãi cỏ đằng xa kia, hai hàng lông mi dưới vầng trán trắng bệch không ngừng động đậy, hai nắm đấm càng lúc càng thít chặt, nhưng thân hình nhỏ nhắn ấy không hề động đậy, quả táo được đặt cẩn thận trên đỉnh đầu.
Sắc mặt cậu lạnh như băng.
Quản gia Thẩm đứng bên cạnh vô cùng hoảng sợ khuyên giải hết lời.
Cậu từ từ…
Giương cung…
Nhắm vào quả táo trên đầu cô bé…
Tay kéo căng dây cung…
Nhưng tầm nhìn của cậu lại chuyển dần xuống khuôn mặt cô bé…
Dường như có hàng nghìn hàng vạn tia sáng đang chiếu xuyên qua da thịt Hạ Mạt khiến làn da cô bé trở nên trong suốt, sáng như ánh hào quang. Cô bé nhỏ nhắn cắn chặt môi trông thật tội nghiệp, đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu, cô bé nghiến răng mỗi lúc một chặt, bờ môi đột nhiên bị rách ra, một giọt máu như cánh hoa hồng từ từ ứa ra…
Những ngón tay đột nhiên buông lỏng…
Mũi tên dài mang theo tiếng bay xé gió…
Bay về hướng cô bé…
Bắn… bay… đi!!!!!!!!!!!
…
Trước khung cửa sổ, trong màn đêm, Âu Thần đột nhiên mở trừng mắt!
Đầu đau như sắp bị vỡ tung, dường như trong ký ức của anh, mũi tên đó không bay về phía cô bé mà bay thẳng và cắm sâu vào đầu anh! Hình ảnh Hạ Mạt của những năm trước với nước da trắng như tuyết, thân người run run nhưng đầy kiên cường và hình ảnh của Hạ Mạt sau khi trưởng thành cứ đan xen trong đầu óc anh…
Màn đêm mỗi lúc một mờ ảo hơn.
Âu Thần tay nắm chặt ly rượu, tuyệt vọng nhìn những vì sao lẻ loi trong màn đêm, ánh mắt trầm uất. Hồi lâu, anh rút điện thoại di đông, nhấn một dãy số.
Cũng dưới bầu trời đêm ấy.
Trong không gian phòng khách yên tĩnh ấm áp, Doãn Hạ Mạt nghe tiếng điện thoại reo vang. Cô khẽ mỉm cười bảo với Tiểu Trừng đang ở bên đầu kia điện thoại, vì thời gian quay phim bận túi bụi, ba ngày tới cô không về nhà được, cô nói Tiểu Trừng chú ý tới sức khoẻ, nhớ uống thuốc đúng giờ.
Không thể để Tiểu Trừng nhìn thấy vết thương trên mặt cô.
Sau ba ngày vết thương trên má cô có lẽ sẽ dịu thôi. Cô không thể xuất hiên trước mặt Tiểu Trừng với gương mặt thê thảm như thế này được, cô luôn mong trong thế giới của Tiểu Trừng chỉ có những điều tốt đẹp, hãy để những trở ngại và đau khổ tránh xa cậu ra.
“Có lẽ anh nên cảm ơn An Bân Ni.” Sau khi nhìn thấy Hạ Mạt gấp điện thoại lại, Lạc Hi đặt một cốc trà xanh vào tay cô, giọng giễu cợt. “Nếu không phải vì cô ta, hôm nay chưa chắc em đã đến đây.”
“Anh… có thể cho em ở nhờ ba ngày được không?”
Doãn Hạ Mạt cúi đầu nhìn làn khói đang lượn lờ trên cốc trà xanh. Vì vết thương trên mặt, đạo diễn đã điều chỉnh lại kế hoạch quay phim, trong vòng ba ngày không cần đó