Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng (xem 2555)

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

“Chủ yếu có hai nguyên nhân, thứ nhất, các anh cũng biết rõ tình hình mối quan hệ giữa Vi An và Đào Thục Nhi, Phan Nam là do Vi An tiến cử, Thục Nhi cũng kiên quyết tiến cử Hạ Mạt, lúc đó tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Cùng lắm không cho cô ấy phát hành đĩa hát là được chứ gì”.

“Lại là bọn họ.” Thái Ni chau mày.

“Thứ hai là, các anh cứ quan sát thêm một chút nữa đi, cô ấy có những điểm không giống với những cô gái bình thường khác khiến tôi phải chú ý.”

Jam nhìn Hạ Mạt đằng xa, Thái Ni và Nhã Luân cùng nhìn theo ánh mắt Jam.

“Cô ấy rất đẹp.”

Thái Ni rất hài lòng. Quả thực trong giới nghệ sĩ, những cô gái xinh đẹp đều thu hút sự chú ý của mọi người.

“Cô ấy rất đẹp, nhưng cô ấy lại không có cái cảm giác biết mình đẹp. Các anh xem, lúc cô ấy nhảy múa, nét mặt không thay đổi mấy, hình như rất lạnh lùng, nhưng cái lạnh lùng của cô ấy lại kích thích người khác cứ phải ngắm nhìn mãi.” Nhã Luân tỏ ý khen ngợi.

“Đúng thế. Lúc trước khi cô ấy làm trợ lý cho Thục Nhi, cô ấy rất chăm chỉ chuyên cần, không bao giờ ngó ngang ngó dọc tham gia chuyện khác, nhưng khi cô ấy yên lặng ngồi một góc chờ Thục Nhi, mọi người qua lại ngang qua đều không thể không quay đầu ngó qua ngó lại hai, ba lần nhìn ngắm cô ấy.”

“Thể lực của cô ấy rất tốt!” Nhã Luân kinh ngạc phát hiện, “Đới Tây hoàn toàn không thể nhảy được nữa, động tác của Phan Nam cũng đã có phần chệch choạc, nhưng tay chân và động tác của Hạ Mạt xem ra vẫn rất nhịp nhàng. Chỉ cần luyện tập nhiều, sau này phần vũ đạo có lẽ không có vấn đề gì trở ngại”.

“Cô ấy hát có kém lắm không?” Thái Ni trầm ngâm hỏi.

“Thực ra, không phải vấn đề cô ấy hát kém hay không. Âm chất của cô ấy rất hay, cảm nhận tiết tấu cũng rất tốt, chỉ có điều…”

“Sao?”

“Hình như cứ đến lúc hát là cô ấy lại căng thẳng, thanh âm cứng ngắc. Tuy là Cát Mễ cố tình thử để cho cô ấy thoải mái, cô ấy cũng rất cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng tiếng hát của cô ấy lúc nào cũng cứng đơ, rất không tự nhiên, khiến người nghe có cảm giác khó chịu.” Jam tiếc rẻ nói.

Nhã Luân lắc đầu, “Đúng là như vậy, tôi cũng đã nghe cô ấy hát qua vài lần”.

Thái Ni trầm ngâm hồi lâu.

Lúc sau, Thái Ni cũng lên tiếng: “Cho họ thêm nhiều cơ hội luyện tập nhiều hơn nữa, khai thác thế mạnh của từng người, quan sát họ thật tỉ mỉ, có thể sẽ để cho thị trường định đoạt lựa chọn”.

“Anh muốn nói…” Nhã Luân ngạc nhiên.

“Vâng, ý kiến quá hay.” Jam gật đầu tán thành.

Trong phòng tập.

A Sâm rốt cuộc cũng tắt nhạc để cho các cô gái tự do nghỉ ngơi còn mình đi qua một bên uống nước, lau mồ hôi. Đới Tây lập tức tê dại nằm lăn ra sàn, dang cả hai chân hai tay ra, cô nhắm mắt lại thở dốc. Khả Hân và Ngụy Nhân bò qua cười hì hì khen Đới Tây nhảy cừ thật. Đới Tây hừm một tiếng, trong lòng tự hiểu hôm nay đã thua Phan Nam và Doãn Hạ Mạt.

Phan Nam gập người, hai tay ôm chân từ từ hít thở điều hòa cơ thể mệt mỏi của mình.

Một bóng người bước tới.

Đưa chai nước khoáng qua trước mặt Phan Nam.

Phan Nam ngạc nhiên nhận ra chai nước khoáng đó cô để trên cửa sổ lúc luyện vũ đạo, Phan Nam cảm kích vội vàng nhận lấy.

“Cảm ơn.”

“Có gì đâu, tiện thể mà.”

Hạ Mạt mỉm cười.

Trong tay Hạ Mạt còn bốn chai nước khác, cô đi tiếp qua chỗ Khả Hân đưa ba chai còn lại cho từng người một. Khả Hân luống cuống vội nói lời cảm ơn, Ngụy Nhân cũng lặng lẽ đón nhận, chỉ có Đới Tây đưa mắt qua chỗ khác giả như không nhìn thấy. Hạ Mạt lặng lẽ đặt chai nước cạnh người Đới Tây.

Hạ Mạt bước tới bên cửa sổ, cô nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ để nước từng chút từng chút chảy qua cổ họng mình.

“Sao uống nước chậm thế?”

Phan Nam cũng bước qua đó, đứng cạnh Hạ Mạt hiếu kỳ hỏi.

Hạ Mạt quay đầu lại nhìn Phan Nam, “Uống chầm chậm thế này cơ thể mới hấp thu được tốt hơn”.

Phan Nam cũng thử uống từ từ, “Có lý. Hình như uống kiểu này giải khát tốt hơn uống cả ngụm lớn”.

Hạ Mạt nhìn vào mắt Phan Nam, một cô gái rất trong sáng, tuyệt nhiên không hề giống Vi An nạt trên nộ dưới ồn ào ngang ngược tàn ác.

“Thể lực của cậu tốt thật đấy.” Giọng Phan Nam đầy thiện chí, “Hiếm thấy cô gái nào có thể lực được như cậu, tập hai tiếng đồng hồ rồi mà chả thấy hụt hơi”.

“Thể lực của cậu cũng tốt đấy chứ, mà cậu nhảy đẹp lắm.”

“Trước đây mình thường hay đến các quán bar và vũ trường ca hát, nhiều khi phải biễu diễn hàng tiếng đồng hồ nên cũng quen rồi.” Phan Nam hỏi Hạ Mạt: “Còn cậu?”

“Mình đi làm thuê năm năm rồi”, Hạ Mạt mỉm cười, “hầu như ngày nào cũng phải làm việc từ năm giờ chiều đến hai giờ sáng, chỉ nhảy có vài tiếng đồng hồ như vậy có gì đâu mà khổ”.

“Sao vẫn chưa tới nhỉ?”

Thái Ni không yên nhìn đồng hồ trên tay, sốt ruột ngó qua đầu hành lang bên kia. Tối hôm qua quản lý của Lạc Hi gọi điện thoại nói Lạc Hi muốn tới xem tình hình đào tạo huấn luyện người mới như thế nào, tiện thể đánh giá tình hình hợp tác sau này có thuận lợi không. Hẹn là mười rưỡi sáng, Thái Ni đưa Jam và Nhã Luân tới đây rất sớm chờ đợi, vậy mà Lạc Hi lại tới trễ, chưa thấy tăm hơi đâu.

Jam hỏi: “Có cần phải gọi điện cho A Kiều xác định lại một chút không?”. Có lẽ Lạc Hi tạm thời thay đổi dự định.

“Chờ thêm tí nữa.”

Thái Ni không dám tùy tiện tiếp xúc với Lạc Hi, ngộ nhỡ Lạc Hi có gì đó không vừa ý dẫn tới kế hoạch khuếch trương gương mặt mới của công ty gặp trở ngại, tổn thất khi ấy là rất lớn.

Phan Nam chăm chú nhìn Hạ Mạt hồi lâu, “Cậu biết không?”.

“Gì thế?”

Cô đưa tay cho Hạ Mạt, “Mình cảm thấy chúng mình có thể trở thành bạn tốt của nhau”.

Hạ Mạt hơi ngạc nhiên.

Nhưng rồi cô cũng mỉm cười nắm chặt cánh tay Phan Nam, “Cảm ơn cậu đã có ý làm bạn với mình. nhưng mình hiểu chậm lắm, để trở thành bạn cần phải có thời gian dài”.

“Mình sẽ cố gắng.”

Hai cô gái tay trong tay.

Hai người cùng cất tiếng cười.

Trong ánh mặt trời.

Hai cô gái vui vẻ đứng bên cửa sổ nói chuyện, một kiểu tình bạn và một sự thỏa thuận ngầm từ từ nảy nở giữa hai người họ.

Đột nhiên.

“Đến rồi!”

Từ bên ngoài cửa phòng luyện tập truyền lại tiếng hò hét vui mừng, các cô gái ngạc nhiên nhìn ra, hoảng hốt phát hiện ra Thái Ni, Jam và Nhã Luân đều đang đứng bên ngoài! Lúc đó nhóm Đới Tây nhảy dựng dậy, vội vàng sửa sang quần áo và tóc tai, hoảng loạn không biết bộ dạng thảm hại của mình hồi nãy có bị bọn họ trông thấy không.

Hạ Mạt và Phan Nam cũng nhìn ra.

Chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt ở hành lang phòng luyện tập, hình như là có ai đó đang đến thì phải. Mấy người bạn bọn Thái Ni vội vàng nghênh đón. A Sâm cũng đi ra, tiếp theo đó, rất nhiều tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, ước chừng khoảng sáu, bảy người.

Người vào đầu tiên là Thái Ni.

Chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay lấp la lấp lánh, anh ta đưa tay phải ra nhiệt tình giới thiệu: “Đây là phòng luyện tập của công ty chúng tôi! Những gương mặt mới đều đang luyện tập tại đây! Hôm nay họ có cơ hội được anh trong muôn vàn bận rộn đích thân tới đây trao đổi chỉ giáo, đúng là có phước lớn trời ban!”.

Không có âm thanh nào hưởng ứng những lờ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Pha Lê Đen

Mập Ú …Quyết Tâm….Giảm Cân… Trả Thù…

Cứu đứa trẻ bị bỏ rơi về chăm sóc nhưng nửa đêm: Nhà anh ta giàu lắm, mẹ con mình sống rồi

Mẹ yêu

Con chết, gia đình mang một đứa trẻ khác đến lừa mẹ, thấy cô chịu cho con bú, cả nhà yên tâm để rồi 5′ sau quay lại…