o mình không có em trai!
Trong cửa hàng bánh mì Cartoom, Trân Ân vừa dùng giẻ lau kính tủ quầy đều theo nhịp vừa nghiến răng cất tiếng khe khẽ trách móc oán hận. Có đứa em trai giống Tiểu Trừng thật là có phước lớp trời cho, ngày ngày ở nhà cơm nước cho Hạ Mạt, thi thoảng thay Hạ Mạt làm thêm giờ, vẽ rất đẹp, học hành cũng giỏi giang, liên tục nhảy cóc lớp để tiết kiệm học phí, mới mười sáu tuổi đã chuẩn bị thi đại học, đúng là người siêu cấp. Hôm nay cũng may có Tiểu trừng cùng đi với họ nên cửa hàng trưởng “đại nhân” chỉ “hòa nhã” nhắc nhở vài câu rồi bỏ qua cho hai đứa. Chà, sắc đẹp cũng có phần hữu dụng đấy chứ.
Vào lúc này.
Tiểu Trừng ngồi một góc yên tĩnh trong cửa hàng đang cầm bút chì vẽ phác thảo, thi thoảng lại ngẩng đầu, ánh mắt cậu đuổi theo sau lưng Hạ Mạt, cô đang mang đĩa bánh ngọt ra bàn cho khách hàng, cô mỉm cười tiễn khách hàng, rồi lại bưng bánh điểm tâm nước nóng mới ra lò.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được Tiểu Trừng đang vẽ Hạ Mạt!
Trân Ân lòng chua xót, bĩu môi ghen tỵ. Cứ cho hai người là chị em ruột đi, cứ cho là dựa vào nhau mà sống thì tình cảm cũng đâu đến nỗi tốt đẹp đến vậy. Nhưng, Trân Ân thở dài, quả thực nghĩ đi nghĩ lại, cuộc sống của Hạ Mạt và Tiểu Trừng cũng đâu có sung sướng gì. Năm năm trước, gia đình họ Doãn đột nhiên gặp đại họa, xe chở cả gia đình gặp tai nạn, ông bà Doãn mất ngay tại chỗ, Tiểu Trừng bị thương, chỉ còn Doãn Hạ Mạt nghe nói lúc đó vì tiễn Lạc Hi đi nước ngoài mà thoát nạn.
Tiểu Trừng lần đó bị thương rất nặng, Hạ Mạt vì phải chăm sóc em mất gần một học kỳ không đến lớp, thêm vào đó tiền chi phí thuốc men tốn kém, hình như tất cả mọi tích lũy của nhà họ Doãn cùng số tiền bồi thường đều chi dùng hết. Hồi đó mọi người đều cho rằng nhất định Thiếu gia sẽ lập tức xuất hiện, nhưng đâu ai ngờ, Thiếu gia như hương hoa quỳnh thoảng xuất hiện một lần rồi sau đó lặn mất tăm, không ai gặp lại nữa.
Thiếu gia đã bỏ rơi Doãn Hạ Mạt.
Cả trường Thánh Huy xôn xao truyền nhau tin đó.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Mạt và Tiểu Trừng cũng nghỉ học ở trường Thánh Huy luôn, không rõ nguyên nhân.
Hai năm sau, Hạ Mạt thi đậu vào Học viện Bắc Xuyên, Trân Ân mới kinh ngạc phát hiện mình và Hạ Mạt lại học chung một lớp. Trước đây, hồi còn học ở trường Thánh Huy, bố Trân Ân là tài xế được Thiếu gia sai phục vụ Hạ Mạt, ông ấy ngày ngày như kẻ hầu theo sau Hạ Mạt, thêm vào đó, ở trường Hạ Mạt lúc nào cũng bị Thiếu gi vây hãm giống như cô công chúa đài các, vì thế Trân Ân rất ghét Hạ Mạt, không bao giờ nói chuyện cùng.
Sau này ở Học viện Bắc Xuyên, Trân Ân phát hiện Hạ Mạt thực ra không phải là loại người như lúc đầu cô đánh giá, Để tự chi trả được học phí, giống như cô. Hạ Mạt cũng đi làm thêm. Để có tiền cho Tiểu Trừng an tâm học hành và dưỡng bệnh, Hạ Mạt không bao giờ bắt em trai phải nhúng tay vào việc kiếm tiền. Còn nữa, Hạ Mạt xưa nay chưa bao giờ đối xử với Tiểu Trừng theo cái kiểu kẻ vú lấp miệng em. Thế rồi dần dà Trân Ân đã kết bạn, chơi thân với Hạ Mạt.
Chỉ có điều, xung quanh chuyện liên quanh đến Thiếu gia, liên quan đến hai năm tự dưng mất liên lạc như thế nào, chuyện gì xảy ra, Trân Ân đã từng được nghe vô số những lời đồn đại, thậm chí có những lời đồn trở thành ly kì thậm chí rất đáng sợ. Tuy nhiên, mỗi lần Trân Ân có ý định thăm dò sự thực ra sao thì Hạ Mạt chỉ mỉm cười như làn mây nhẹ bay trước gió. Lâu dần, câu chuyện này trở thành một dấu hỏi thần bí, Trân Ân cũng mệt mỏi trước cây đinh Hạ Mạt cứng cổ cứng đầu.
Cầm chiếc khay trong tay quay lại, nhìn Trân Ân đang ngẩn người dán mắt vào màn hình ti vi treo tưởng, Hạ Mạt khua tay trước mặt Trân Ân, chỉ thấy cô bạn hồn phách lên mây, bất giác cất tiếng hỏi:
“Ti vi có chương trình hay thật không?”
“Cậu nhìn kìa…”
Trân Ân mải mê chỉ vào màn hình, Hạ Mạt đưa mắt dõi theo, ti vi đang phát chương trình giao lưu ca múa nhạc tổng hợp. MC đang giao lưu với Đào Thục Nhi. Đào Thục Nhi mặc chiếc váy lụa màu xanh viền ren lóng lánh, gương mặt trang điểm rất thời thượng, nụ cười ngọt ngào dễ thương. Thục Nhi cùng MC và dàn ngạc phối hợp những bước nhảy mới nhất trong chương trình của mình.
“Là chương trình phát sóng trực tiếp đó. Chân cô ấy hồi nãy mới bị thương đau lắm, sao vẫn nhảy được nhỉ?!”, Trân Ân ngạc nhiên hỏi.
“Là người nổi tiếng khổ thế đó”. Hạ Mạt cất chiếc khay về chỗ cũ. “Trên thế giới này vốn chả có việc gì dễ, nhiều khi bề ngoài nhìn thì tươi sáng, bên trong mấy ai biết được khổ sở như thế nào”.
“Nhưng làm minh tinh kiếm nhiều tiền lắm đó”.
“Vậy sao?”
Chương 6
“Chuyện đó có thật sao?”
Mấy ngày sau, kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, Trân Ân vội xộc đến nhà Hạ Mạt, vừa sung sướng vừa kinh ngạc gào lên. Hạ Mạt ở trong phòng khách, tai đeo headphone đang tập múa, lòng bàn tay đặt trên mặt đất, Hạ Mạt đã tập bốn tiếng đồng hồ, chiếc áo phông trên người ướt đẫm mồ hôi. Thấy Trân Ân tới, cô vội vàng bỏ tai nghe xuống, kéo Trân Ân vào phòng ngủ nói chuyện.
Trân Ân ngượng nghịu đưa tay bịt miệng: “Xin lỗi nói to quá, mình quên Tiểu Trừng đang chuẩn bị thi đại học”.
“Nó học tốt lắm, không lo đâu.”
Hạ Mạt cười, cầm cốc nước trên nóc tủ đầu giường ngửa cổ uống một hơi. Việc luyện vũ đạo hầu như đã tiêu hao cạn kiệt nước trong cơ thể cô.
Trân Ân đột nhiên nghĩ ra liền hỏi: “Này, Tiểu Trừng có biết cậu đang cố gắng trở thành ca sĩ không?”.
Hạ Mạt nhìn chiếc cốc rỗng không trong tay, ngẩn người, “Mình chưa nói với nó, tính đợi nó thi xong rồi mới nói”.
“Nếu Tiểu Trừng phản đối?”
“…”
Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng.
Hạ Mạt mở cửa, là Tiểu Trừng đang đứng bên ngoài, tay bưng chiếc khay nhựa, trên khay có hai cốc nước ép hoa quả và mấy thứ ăn vặt.
“Tuyệt quá, Tiểu Trừng đúng là người tri kỷ tâm giao!”, Trân Ân hạnh phúc nói lớn, xông ra ôm lấy Tiểu Trừng, “Em thấy chị Trân Ân đến vui lắm đúng không? Em thích chị Trân Ân nhất đúng không?”
Tiểu Trừng mỉm cười lễ phép, nhanh chóng tránh ra ngoài hai cánh tay của Trân Ân. Hạ Mạt đỡ lấy chiếc khay nhựa, cô nói với Tiểu Trừng: “Em đi học bài đi, không phải bận tâm đến những chuyện nhỏ này”.
“Vâng.”
Tiểu Trừng quay ra, nhẹ nhàng khép cửa lại cho hai cô chị.
Trân Ân than thở: “Hạ Mạt này, cậu phước thật đấy, phước quá lớn. Phước khí cả thế giới này đổ hết lên người cậu đó!”. Trời ạ, Trân Ân chịu không nổi lại bắt đầu cái giọng điệu ghen tỵ đố kỵ, lần này có lẽ là lần thứ ba trăm hai mươi bảy.
Nhưng đưa cốc nước ép hoa quả cho Trân Ân, “Tiểu Trừng cũng coi cậu như chị gái còn gì”.
“Chị à… chị chị cái gì… mình chẳng qua chỉ hơn Tiểu Trừng có bốn tuổi thôi”, Trân Ân nguýt Hạ Mạt một cái, “cậu bảo với Tiểu Trừng sau này đừng gọi mình là chị Trân Ân nữa có được không, cứ gọi thẳng Trân Ân cũng được, như thế mới thân mật. Nghĩ mà thấy mê, “Trân Ân ơi!”, “Trân Ân à!”, “Trân Ân!”, dứt khoát là sướng phát rồi!”.
“Cậu tới tìm mình bàn chuyện Tiểu Trừng à?!”
“Đương nhiên… là không!” Trân Ân cuối cùng cũng nghĩ tới mục đích chính của mình đến nhà Hạ Mạt ngày hôm nay, đôi mắt cô bừng sáng lên, thích thú nói: “Nghe nói Lạc Hi sẽ giúp người mới của công ty quảng cáo tuyên truyền thanh thế
Trong cửa hàng bánh mì Cartoom, Trân Ân vừa dùng giẻ lau kính tủ quầy đều theo nhịp vừa nghiến răng cất tiếng khe khẽ trách móc oán hận. Có đứa em trai giống Tiểu Trừng thật là có phước lớp trời cho, ngày ngày ở nhà cơm nước cho Hạ Mạt, thi thoảng thay Hạ Mạt làm thêm giờ, vẽ rất đẹp, học hành cũng giỏi giang, liên tục nhảy cóc lớp để tiết kiệm học phí, mới mười sáu tuổi đã chuẩn bị thi đại học, đúng là người siêu cấp. Hôm nay cũng may có Tiểu trừng cùng đi với họ nên cửa hàng trưởng “đại nhân” chỉ “hòa nhã” nhắc nhở vài câu rồi bỏ qua cho hai đứa. Chà, sắc đẹp cũng có phần hữu dụng đấy chứ.
Vào lúc này.
Tiểu Trừng ngồi một góc yên tĩnh trong cửa hàng đang cầm bút chì vẽ phác thảo, thi thoảng lại ngẩng đầu, ánh mắt cậu đuổi theo sau lưng Hạ Mạt, cô đang mang đĩa bánh ngọt ra bàn cho khách hàng, cô mỉm cười tiễn khách hàng, rồi lại bưng bánh điểm tâm nước nóng mới ra lò.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được Tiểu Trừng đang vẽ Hạ Mạt!
Trân Ân lòng chua xót, bĩu môi ghen tỵ. Cứ cho hai người là chị em ruột đi, cứ cho là dựa vào nhau mà sống thì tình cảm cũng đâu đến nỗi tốt đẹp đến vậy. Nhưng, Trân Ân thở dài, quả thực nghĩ đi nghĩ lại, cuộc sống của Hạ Mạt và Tiểu Trừng cũng đâu có sung sướng gì. Năm năm trước, gia đình họ Doãn đột nhiên gặp đại họa, xe chở cả gia đình gặp tai nạn, ông bà Doãn mất ngay tại chỗ, Tiểu Trừng bị thương, chỉ còn Doãn Hạ Mạt nghe nói lúc đó vì tiễn Lạc Hi đi nước ngoài mà thoát nạn.
Tiểu Trừng lần đó bị thương rất nặng, Hạ Mạt vì phải chăm sóc em mất gần một học kỳ không đến lớp, thêm vào đó tiền chi phí thuốc men tốn kém, hình như tất cả mọi tích lũy của nhà họ Doãn cùng số tiền bồi thường đều chi dùng hết. Hồi đó mọi người đều cho rằng nhất định Thiếu gia sẽ lập tức xuất hiện, nhưng đâu ai ngờ, Thiếu gia như hương hoa quỳnh thoảng xuất hiện một lần rồi sau đó lặn mất tăm, không ai gặp lại nữa.
Thiếu gia đã bỏ rơi Doãn Hạ Mạt.
Cả trường Thánh Huy xôn xao truyền nhau tin đó.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Mạt và Tiểu Trừng cũng nghỉ học ở trường Thánh Huy luôn, không rõ nguyên nhân.
Hai năm sau, Hạ Mạt thi đậu vào Học viện Bắc Xuyên, Trân Ân mới kinh ngạc phát hiện mình và Hạ Mạt lại học chung một lớp. Trước đây, hồi còn học ở trường Thánh Huy, bố Trân Ân là tài xế được Thiếu gia sai phục vụ Hạ Mạt, ông ấy ngày ngày như kẻ hầu theo sau Hạ Mạt, thêm vào đó, ở trường Hạ Mạt lúc nào cũng bị Thiếu gi vây hãm giống như cô công chúa đài các, vì thế Trân Ân rất ghét Hạ Mạt, không bao giờ nói chuyện cùng.
Sau này ở Học viện Bắc Xuyên, Trân Ân phát hiện Hạ Mạt thực ra không phải là loại người như lúc đầu cô đánh giá, Để tự chi trả được học phí, giống như cô. Hạ Mạt cũng đi làm thêm. Để có tiền cho Tiểu Trừng an tâm học hành và dưỡng bệnh, Hạ Mạt không bao giờ bắt em trai phải nhúng tay vào việc kiếm tiền. Còn nữa, Hạ Mạt xưa nay chưa bao giờ đối xử với Tiểu Trừng theo cái kiểu kẻ vú lấp miệng em. Thế rồi dần dà Trân Ân đã kết bạn, chơi thân với Hạ Mạt.
Chỉ có điều, xung quanh chuyện liên quanh đến Thiếu gia, liên quan đến hai năm tự dưng mất liên lạc như thế nào, chuyện gì xảy ra, Trân Ân đã từng được nghe vô số những lời đồn đại, thậm chí có những lời đồn trở thành ly kì thậm chí rất đáng sợ. Tuy nhiên, mỗi lần Trân Ân có ý định thăm dò sự thực ra sao thì Hạ Mạt chỉ mỉm cười như làn mây nhẹ bay trước gió. Lâu dần, câu chuyện này trở thành một dấu hỏi thần bí, Trân Ân cũng mệt mỏi trước cây đinh Hạ Mạt cứng cổ cứng đầu.
Cầm chiếc khay trong tay quay lại, nhìn Trân Ân đang ngẩn người dán mắt vào màn hình ti vi treo tưởng, Hạ Mạt khua tay trước mặt Trân Ân, chỉ thấy cô bạn hồn phách lên mây, bất giác cất tiếng hỏi:
“Ti vi có chương trình hay thật không?”
“Cậu nhìn kìa…”
Trân Ân mải mê chỉ vào màn hình, Hạ Mạt đưa mắt dõi theo, ti vi đang phát chương trình giao lưu ca múa nhạc tổng hợp. MC đang giao lưu với Đào Thục Nhi. Đào Thục Nhi mặc chiếc váy lụa màu xanh viền ren lóng lánh, gương mặt trang điểm rất thời thượng, nụ cười ngọt ngào dễ thương. Thục Nhi cùng MC và dàn ngạc phối hợp những bước nhảy mới nhất trong chương trình của mình.
“Là chương trình phát sóng trực tiếp đó. Chân cô ấy hồi nãy mới bị thương đau lắm, sao vẫn nhảy được nhỉ?!”, Trân Ân ngạc nhiên hỏi.
“Là người nổi tiếng khổ thế đó”. Hạ Mạt cất chiếc khay về chỗ cũ. “Trên thế giới này vốn chả có việc gì dễ, nhiều khi bề ngoài nhìn thì tươi sáng, bên trong mấy ai biết được khổ sở như thế nào”.
“Nhưng làm minh tinh kiếm nhiều tiền lắm đó”.
“Vậy sao?”
Chương 6
“Chuyện đó có thật sao?”
Mấy ngày sau, kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, Trân Ân vội xộc đến nhà Hạ Mạt, vừa sung sướng vừa kinh ngạc gào lên. Hạ Mạt ở trong phòng khách, tai đeo headphone đang tập múa, lòng bàn tay đặt trên mặt đất, Hạ Mạt đã tập bốn tiếng đồng hồ, chiếc áo phông trên người ướt đẫm mồ hôi. Thấy Trân Ân tới, cô vội vàng bỏ tai nghe xuống, kéo Trân Ân vào phòng ngủ nói chuyện.
Trân Ân ngượng nghịu đưa tay bịt miệng: “Xin lỗi nói to quá, mình quên Tiểu Trừng đang chuẩn bị thi đại học”.
“Nó học tốt lắm, không lo đâu.”
Hạ Mạt cười, cầm cốc nước trên nóc tủ đầu giường ngửa cổ uống một hơi. Việc luyện vũ đạo hầu như đã tiêu hao cạn kiệt nước trong cơ thể cô.
Trân Ân đột nhiên nghĩ ra liền hỏi: “Này, Tiểu Trừng có biết cậu đang cố gắng trở thành ca sĩ không?”.
Hạ Mạt nhìn chiếc cốc rỗng không trong tay, ngẩn người, “Mình chưa nói với nó, tính đợi nó thi xong rồi mới nói”.
“Nếu Tiểu Trừng phản đối?”
“…”
Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng.
Hạ Mạt mở cửa, là Tiểu Trừng đang đứng bên ngoài, tay bưng chiếc khay nhựa, trên khay có hai cốc nước ép hoa quả và mấy thứ ăn vặt.
“Tuyệt quá, Tiểu Trừng đúng là người tri kỷ tâm giao!”, Trân Ân hạnh phúc nói lớn, xông ra ôm lấy Tiểu Trừng, “Em thấy chị Trân Ân đến vui lắm đúng không? Em thích chị Trân Ân nhất đúng không?”
Tiểu Trừng mỉm cười lễ phép, nhanh chóng tránh ra ngoài hai cánh tay của Trân Ân. Hạ Mạt đỡ lấy chiếc khay nhựa, cô nói với Tiểu Trừng: “Em đi học bài đi, không phải bận tâm đến những chuyện nhỏ này”.
“Vâng.”
Tiểu Trừng quay ra, nhẹ nhàng khép cửa lại cho hai cô chị.
Trân Ân than thở: “Hạ Mạt này, cậu phước thật đấy, phước quá lớn. Phước khí cả thế giới này đổ hết lên người cậu đó!”. Trời ạ, Trân Ân chịu không nổi lại bắt đầu cái giọng điệu ghen tỵ đố kỵ, lần này có lẽ là lần thứ ba trăm hai mươi bảy.
Nhưng đưa cốc nước ép hoa quả cho Trân Ân, “Tiểu Trừng cũng coi cậu như chị gái còn gì”.
“Chị à… chị chị cái gì… mình chẳng qua chỉ hơn Tiểu Trừng có bốn tuổi thôi”, Trân Ân nguýt Hạ Mạt một cái, “cậu bảo với Tiểu Trừng sau này đừng gọi mình là chị Trân Ân nữa có được không, cứ gọi thẳng Trân Ân cũng được, như thế mới thân mật. Nghĩ mà thấy mê, “Trân Ân ơi!”, “Trân Ân à!”, “Trân Ân!”, dứt khoát là sướng phát rồi!”.
“Cậu tới tìm mình bàn chuyện Tiểu Trừng à?!”
“Đương nhiên… là không!” Trân Ân cuối cùng cũng nghĩ tới mục đích chính của mình đến nhà Hạ Mạt ngày hôm nay, đôi mắt cô bừng sáng lên, thích thú nói: “Nghe nói Lạc Hi sẽ giúp người mới của công ty quảng cáo tuyên truyền thanh thế