- Đừng, đừng…
- Đừng cái gì mà đừng!
Xuyến trợn mắt nhìn Thục rồi quay về phía cửa sổ, ngoác miệng kêu thật to:
- Lớp trưởng!
Hoàng Hòa giật mình quay lại. Thấy ba cô gái, anh nhe răng cười:
- Gì vậy Xuyến?
- Lại đây tụi này nhờ chuyện này chút!
Thấy Hoàng Hòa bước lại, Thục lật đật ngó ra sân, bên tai văng vẳng lời dặn dò “thiết tha” của Cúc Hương:
- Bình tĩnh mà run nghen mày!
Hoàng Hòa tới trước mặt Xuyến, vui vẻ:
- Chuyện gì vậy?
Xuyến úp mở:
- Chuyện này “phức tạp” lắm!
- Xuyến lúc nào cũng đùa được!
- Tui nói thiệt mà! Nếu không phức tạp, tui đâu có nhờ tới bạn! Chuyện này trừ lớp trưởng ra, không ai giải quyết nổi!
Hoàng Hòa bán tín bán nghi. Anh liếm môi:
- Chuyện lớp mình hả?
- Ừ! – Xuyến làm ra vẻ ngần ngừ – Đúng ra là chuyện riêng của con Thục!
Nghe nhắc tới Thục, Hoàng Hòa đâm chột dạ. Anh khẽ liếc Thục, giọng phân vân:
- Thục sao?
Xuyến nghiêm giọng:
- Có người viết thư tỏ tình với nó! – Bạn đừng có nghe lời Xuyến! – Thục kêu lên – Nó xạo đó!
Hai ngưòi nói hai đường, Hoàng Hòa không biết thực hư ra sao, liền đưa mắt nhìn Cúc Hương ra ý hỏi.
- Đúng ra là thư làm quen! – Cúc Hương mĩm cười ranh mãnh – Nhưng làm quen hay tỏ tình cũng cùng hệ NTSC, có khác gì đâu!
- NTSC là sao? – Hoàng Hòa ngạc nhiên – Sao lại có NTSC ở đây?
Cúc Hương chun mũi:
- NTSC bạn cũng không biết mà đòi làm lớp trưởng! Hệ này tiếng Việt dịch là “Nhớ Thương Sầu Cảm!” Ví dụ như ngồi trong lớp, mình nhìn hoài về phía một người nào đó tức là mình NTSC người đó!
Dù đang lo ngây ngáy trước trò nghịch phá của lũ bạn, nghe Cúc Hương bốc phét, Thục cũng không khỏi phì cười. Còn Xuyến thì gục mặt xuống bàn, cười run cả hai vai.
Chỉ có Hoàng Hòa là gượng gạo. Anh biết lời nói đùa vừa rồi của Cúc Hương ngụ ý châm chọc mình. Anh nhìn Xuyến, đánh trống lảng:
- Bạn nào viết thư cho Thục vậy?
Xuyến ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn cười:
- Không phải lớp mình! Tụi buổi sáng!
Hoàng Hòa “à” một tiếng, vẻ nhẹ nhõm:
- Vậy thì kệ tụi nó! Đừng trả lời!
Xuyến nhanh nhẩu:
- Nhưng tui thay mặt con Thục trả lời hắn rồi. Hắn liền gửi cho tụi này một trái ổi, Giờ làm sao?
Vừa nói, Xuyến vừa chìa trái ổi ra.
Hoàng Hòa nhún vai:
- Báo cho cô chủ nhiệm biết chứ sao!
- Báo cho cô chủ nhiệm? – Xuyến tròn mắt.
- Ừ.
- Chi vậy?
- Thì để cô biết cô… ngăn ngừa.
- Ngăn ngừa? Tụi này đâu phải con nít mà ngăn ngừa?
Lời ăn nói cà khịa của Xuyến khiến Hoàng Hòa bắt đầu bực mình. Anh nhăn nhó:
- Bạn kêu tui giải quyết, tui giải quyết bạn không chịu nghe thì kêu làm gì!
Xuyến khịt mũi:
- Tui đâu có kêu bạn giải quyết vụ lá thư! Tui nhờ bạn giải quyết vụ trái ổi kìa!
Hoàng Hòa ngơ ngác:
- Trái ổi sao?
Xuyến thủng thỉnh:
- Trái ổi này người ta gửi tặng con Thục nhưng chính là nhờ lá thư hồi âm của tui, bây giờ chia cách sao? Tui với con Thục ai được ăn nhiều hơn?
- Khỏi ăn nữa! – Hoàng Hòa đáp gọn lỏn.
- Sao vậy? – Cả ba cô gái sửng sốt cùng kêu lên.
Hoàng Hòa tặc lưỡi:
- Đem trả quách thì khỏi ăn chứ sao!
Cúc Hương “xì” một tiếng:
- Vô duyên! Người ta nhờ chia, lại xúi đem trả!
Giọng Hoàng Hòa nhuốm vẻ cay cú:
- Không quen biết thì nhận làm gì!
- Không quen cũng cứ nhận! – Cúc Hương nghinh mặt – Trái cây chứ bộ thuốc độc sao mà không nhận!
Trước điệu bộ hùng hổ của Cúc Hương, Hoàng Hòa đâm lúng túng. Anh ấp úng:
- Nhưng mà… nhưng mà…
- Không có “nhưng mà nha mừng” gì hết! – Cúc Hương vung tay – Quanh năm suốt tháng bạn ngắm người ta đến mòn cả da mặt mà bạn có tặng người ta được cái hột ổi nào không! Trong khi anh chàng này chưa hề quen biết mà dám dâng cả một trái ổi to tướng làm “sính lễ”, chứng tỏ hắn NTSC thành thật hơn bạn nhiều!
Cúc Hương “xổ” một tràng khiến Hoàng Hòa đỏ mặt tía tai. Biết không địch lại Xuyến và Cúc Hương, hai cái máy phát sóng “siêu tần số” nổi tiếng từ hồi còn học lớp mười, Hoàng Hòa đành quay lưng bỏ đi sau khi buông một câu chữa thẹn:
- Mấy bạn nói gì đâu không!
- Không dám “gì đâu” đâu!
Cúc Hương dài giọng vói theo khiến Xuyến gập người cười ngặt nghẽo. Tự nhiên Thục cảm thấy bất nhẫn. Nó đập vào tay Cúc Hương:
- Cái con này! Mày nói năng sao chẳng nể người ta lấy một chút xíu!
Cúc Hương bĩu môi:
- Hắn có “để ý” đến tao đâu mà bắt tao nể!
Biết Cúc Hương sắp sửa trêu mình, Thục không dám giở giọng trách móc nữa. Nó thò tay cầm trái ổi trên tay Xuyến:
- Cái này giờ tính sao?
- Còn tính sao nữa! – Xuyến trợn mắt – Lớp trưởng mà tính không ra thì tụi mày chỉ còn có cách nghe theo lời đề nghị lúc nãy của tao thôi!
Cúc Hương dòm Xuyến, giọng cảnh giác:
- Mỗi đứa cắn một miếng hả?
Bộ tịch nhớn nhác của Cúc Hương làm Xuyến phì cười:
- Làm gì mày hốt hoảng vậy?
- Cái miệng của mày rộng đến mang tai, ai trông thấy mà chẳng phát hoảng! – Cúc Hương ngừng một chút rồi hắng giọng tiếp – Mỗi đứa cắn một miếng cũng được. Nhưng đợi tao lấy viết tao vẽ lên trái ổi ba vòng tròn, mỗi đứa chỉ “hoạt động” trong phần đất của mình, không được xâm phạm…
- Đây là ổi chứ không phải “đất”! – Xuyến vọt miệng.
- Ừ thì ổi! – Cúc Hương tủm tỉm – Đứa nào để dấu răng đi lạc ra ngoài vùng quy định, coi như bị truất quyền “thi cắn” tiếp…
Cúc Hương nói chưa dứt câu, Thục đã vỗ tay reo:
- Hay lắm, hay lắm! Như vậy cho con Xuyến bỏ cái tật giành ăn!
Xuyến bĩu môi:
- Xì, tao thèm vào cái vòng tròn của con Cúc Hương! Tao có cách này hay hơn nhiều, lại khỏi bày đặt vẽ vời lôi thôi!
Thục không nén được tò mò:
- Cách gì vậy?
- Mỗi đứa một trái, khỏi ai giành của ai!
- Mỗi đứa một trái? – Cúc Hương hỏi với giọng châm biếm – Ở đâu ra mà nhiều vậy?
Xuyến thản nhiên:
- Ở chỗ anh chàng Phong Khê chứ đâu!
Trong khi Thục còn đang ngơ ngác thì Cúc Hương cười toe:
- Tao hiểu rồi! Mày định “hạ chiếu” bắt anh chàng “cống nạp” chứ gì!
Xuyến chớp chớp mắt:
- Ừ, chính vì cái thói “trùm sò” của hắn mà ba đứa mình phải giành giật một trái ổi đến suýt nữa chém nhau. Tao sẽ bảo với hắn như vậy. Và nếu hắn còn hy vọng sờ được ngón chân út của con Thục, hắn phải xoay xở gấp ba trái ổi nộp cho tụi mình. Còn không thì kiếm đường mà xéo, đừng có hòng làm quen l