- Được rồi, tui đồng ý hết! Thôi, tui đi nghen!
Rồi không đợi bọn Xuyến kịp nói thêm tiếng nào, Phán quay mình đi như chạy. Nhưng cũng như lần trước, Xuyến đâu chịu “buông tha” Phán một cách dễ dàng.
- Khoan đã! – Xuyến gân cổ gọi – Đâu có dễ ra đi một cách đơn giản vậy! Còn chuyện này nữa!
Cực chẳng đã, Phán phải ngoảnh cổ lại. Mặt anh nhăn như ăn phải trái ớt hiểm:
- Chuyện gì nữa vậy?
Xuyến “cười tình”:
- Tui mới nói với bạn có hai chuyện! Còn chuyện thứ ba!
Phán khổ sở:
- Thứ ba, thứ tư gì nói đại ra hết cho rồi! Tui… đói bụng thấy mồ mà các bạn cứ bắt tui đứng đây hoài!
Xuyến nhún vai:
- Bạn háu ăn như vậy mà cũng bày đặt làm thơ tình cho con Thục! Nhưng thôi, lát nữa tụi này sẽ dẫn bạn về nhà ăn… cơm nguội. Còn bây giờ thì bạn ráng nhịn đói nghe xong chuyện này đã…
Phán nóng lòng muốn lên tiếng giục nhưng sợ Xuyến lại nổi hứng móc ngoéo qua chuyện khác, đành kiên nhẫn vểnh tai chờ.
Xuyến gật gà gật gù năm, sáu cái mới bắt đầu hắng giọng:
- Chuyện thứ ba là nhờ bạn làm tiếp một bài thơ gửi cho anh chàng Phong Khê. Hôm trước bạn viết cách sao mà anh ta trốn luôn, không cung cấp thực phẩm cho tụi này nữa. Bây giờ bạn phải có bổn phận làm một bài thơ “dụ dỗ” anh ta quay về với… con Thục!
- Bài thơ trước đâu phải do tui nghĩ ra! – Phán chép miệng phân trần – Tui viết theo ý Cúc Hương chứ bộ!
Nghe Phán quy trách nhiệm cho mình, Cúc Hương nghinh mặt:
- Thì dĩ nhiên là viết theo ý tui rồi! Chứ để bạn viết theo ý bạn thì bạn đâu có thèm làm thơ gửi cho anh chàng Phong Khê! Bạn chỉ khoái làm thơ cho “Cô em hiền thục” của bạn thôi!
Bị Cúc Hương điểm ngay “yếu huyệt”, Phán đành ngậm tăm, không dám hó hé nửa tiếng. Thấy vậy, Xuyến cười cười:
- Viết theo ý ai cũng vậy thôi! Chuyện đã lỡ rồi, bây giờ bạn phải “ra tay tế độ” cho tụi này, làm ngay một bài thơ “cấp cứu”…
***
Thục sè sẹ đặt bài thơ Phán vừa sáng tác vào trong ngăn bàn. Nó thận trọng đến mức tưởng như mảnh giấy nhỏ kia có thể tan biến bất cứ lúc nào. Trong bài thơ đó, bọn Thục đã ngỏ lời xin lỗi Phong Khê, rằng những lời lẽ quá đáng trong lá thư trước chỉ là sự bỡn cợt, chẳng cần để tâm làm gì cho mệt, và cho rằng bọn Thục chơi với bạn là do quý mến chứ không phải vì… ham ăn, mong Phong Khê đừng hiểu lầm mà mang tội với… trời đất!
Khi nghe yêu cầu của Xuyến về “bài thơ cấp cứu”, Phán không giấu được nụ cười chế nhạo. Cúc Hương nhác thấy, liền trừng mắt:
- Bạn cười cái gì vậy? Chọc quê tụi này hả?
- Tui đâu dám!
Phán đáp với vẻ hiền lành nhưng Cúc Hương vẫn cảm thấy nhột nhạt. Mặc dù Phán không nói ra nhưng chắc anh đang cười thầm trong bụng! Cúc Hương nghĩ vậy và tự dưng nó cảm thấy bực mình. Nó bực Xuyến, bực Thục và bực cả chính nó. Tự nhiên viết thư chọc ghẹo người ta đã đời bây giờ nhún mình xin người ta… tha lỗi, thật chẳng giống ai! Nhưng sự thể đã đến nước này, quả chẳng còn cách nào khác. Nhất là con Thục, từ ngày anh chàng Phong Khê rút lui không kèn không trống, mặt mày nó buồn thiu đến tội.
Bụng ấm ức sẵn, giờ lại thấy Thục cứ lúi húi với mẩu giấy trong ngăn bàn, Cúc Hương đâm xẳng giọng:
- Liệng đại nó vô trong đó! Mày làm gì rụt rụt rè rè cả buổi vậy!
Không quan tâm đến vẻ giận dỗi của Cúc Hương, Thục mơ màng hỏi:
- Chẳng biết lần này anh ta có hồi âm cho tụi mình không?
Cúc Hương càng điên tiết:
- Hồi âm hay không, kệ xác hắn! Lần này mà hắn còn im hơi lặng tiếng, tụi mình nhất định “xù đẹp” luôn, không có năn nỉ ỉ ôi gì nữa hết! Thật tao chưa thấy ai “vô tình bất nghĩa” như “thằng cha” này!
Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện phải viết thư xin lỗi, Cúc Hương lại mạt sát Phong Khê không tiếc lời. Điệu bộ của nó hung hăng hệt một con gà chọi. Nhưng qua hai ngày sau, khi trong ngăn bàn của Thục xuất hiện lá thư hồi âm của Phong Khê kèm theo ba thỏi chocolate, cũng chính Cúc Hương là người đầu tiên ca ngợi Phong Khê lên tận mây xanh:
- Thật tao chưa thấy ai ăn ở có tình có nghĩa như anh chàng này! Người “dễ thương” như vậy đúng là nằm mơ cũng không thấy nổi! – Rồi nó quay sang thục, chép miệng – Con Thục này thiệt tốt phước!
Thục “xí” một tiếng:
- Bữa trước mày rủa anh ta tối mày tối mặt, bữa nay thấy có ăn, lại trở giọng tâng bốc, thật chẳng biết mắc cỡ chút nào!
Cúc Hương nhướng mắt:
- Mày đừng có bôi bác bạn bè! Tao khen hắn là khen sự thông minh của hắn chứ đâu phải vì mấy thanh chocolate “hối lộ” kia!
- Khen sự thông minh? – Thục ngạc nhiên.
- Chứ sao! – Cúc Hương cười hì hì – Vừa rồi mình viết thư bảo với hắn là mình chơi với bạn vì quý bạn chứ không phải vì ham ăn, hắn biết ngay là mình nói dối nên tiếp tục gửi chocolate cho mình. Như vậy hắn chẳng phải hạng người thông minh xuất chúng là gì.
Lối giải thích của Cúc Hương khiến Thục không nhịn được cười. Nó đang định lên tiếng bắt bẻ thì Xuyến đã gọi giật:
- Lại đây tụi mày ơi! Lại xem anh chàng Phong Khê giở giọng “ghen tuông” với con Thục nhà mình nè!
Cúc Hương nãy giờ lo cãi cọ xung quanh mấy thỏi kẹo, quên bẵng mất lá thư của Phong Khê, nay nghe Xuyến gọi, liền nhảy bổ lại. Thục cũng muốn chạy ào tới nhưng những điều Xuyến vừa “thông báo” khiến nó không dám lộ vẻ nôn nóng, sợ hai bạn trêu. Tim nhảy lô- tô trong ngực, Thục bước từng bước một, cố làm ra vẻ thản nhiên.
Cúc Hương vừa lướt mắt qua bài thơ, đã la ầm:
- Chà chà, anh chàng “nổi máu Hoạn Thư” lên rồi, Thục ơi!
Thục tò mò liếc vào mảnh giấy trên tay Xuyến. Những dòng chữ in hoa quen thuộc đập vào mắt nó:
Mấy hôm nay ốm nằm nhà
Chứ không phải trách gì ba bạn hiền
Nằm nhà đọc báo giải phiền
Mới hay có kẻ thương “hiền thục” kia
Chút lòng thán phục, xin chia…
Bên dưới bài thơ là dòng tái bút: “Xin tạm biệt. Hẹn tái ngộ sau khi thi xong học kỳ hai. Ký tên: Phong Khê”.
Thục đọc xong lá thư, thở dài lẩm bẩm:
- Hóa ra anh chàng này cũng ham học gớm!
Cúc Hương gật gù:
- “Vui duyên mới không quên nhiệm vụ” mà!
Xuyến tặc lưỡi:
- Chưa chắc đó đã là lý do chính!
- Sao mày biết? – Thục tròn mắt.
- Sao lại không biết! – Xuyến nhếch mép vẻ từng trải – Tao còn lạ gì tâm lý của tụi con trai! Hắn thấy Phán củi làm thơ tán tỉnh mày nên đâm ra sầu đời muốn “nghỉ ngơi” một thời gian để… băng bó vết thương lòng. Chính vì vậy mà hắn đ