Biệt Thự Hoàng Tử - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Biệt Thự Hoàng Tử (xem 3945)

Biệt Thự Hoàng Tử

toáng lên sợ hãi…
Vũ gằn mình rồi nhảy phốc lên cạnh nó, nhanh như cắt hắn thắt dây an toàn và sau đó thì…
“ Áaaaa”
Cái bẫy này Black Rose dành cho nó là đánh vào nỗi sợ hãi. Nếu lúc này không có Thiên Vũ kề bên, ôm chặt lấy nó, bảo vệ nó, che chở nó. Liệu nó có đủ can đảm để vượt qua không????
Khi Minh Hoàng tới nơi thì đã thấy nó ngồi với Vũ trên Đu Quay. Hắn thở phào nhẹ nhõm vì nó đã an toàn, nhưng lạ thay, lòng hắn lại cảm thấy buốt nhói. Hắn cảm thấy mình vô dụng vì đã không thể bảo vệ “người quan trọng” của hắn… Cảm giác này thật tệ, tệ hơn bao giờ hết.
Còn lúc này… Black Rose đã xuất hiện ở một góc khuất nào đó, miệng luôn hồi lầm bầm: “ Minh Hoàng, cậu được lắm!!Không giữ lời sao???” Nhưng thực tế thì cả chuyện Thiên Vũ xuất hiện ở đây, Hoàng cũng đâu có ngờ đến???

– á á!!! Huhu… sợ quá… – Nó ré lên, tay siết chặt vào người Thiên Vũ.
– Ôm chặt tui đây này… sẽ không sao đâu!!!
– Hư hư…
Nó run run nhắm tịt mắt ghì lấy hắn, tuy đầy sợ hãi nhưng cảm giác an toàn vẫn trú ngụ ở nơi nào trong nó. Hay chăng là vì có Thiên Vũ ở cạnh nó sao???
“…Và anh bỗng muốn được ôm lấy em,

Để mãi mãi chở che suốt đời,

Có thể nào tình sẽ không bao giời đổi thay…”
Vòng quay dừng lại… Đôi mắt nó từ từ mở ra, cả bàn tay cũng dần dần buông lỏng…
Nó thở phào nhẹ nhõm định bước xuống thì Vũ đã bế xốc nó lên. Nó tròn mắt – không chớp, ngu ngơ không hiểu gì và càng không biết phải nói thế nào.
Vũ bật cười:
– Haha… gì mà đờ người ra thế?? Bộ cô chưa hết sợ hả???
Nó lắc đầu – ngốc nghếch:
– Không nhưng… bỏ tui xuống có được không?? Mọi người… đang nhìn kìa…!!!
Vũ chợt nhận ra điều đó, liền bỏ nó xuống một cách chẳng mấy nhẹ nhàng…
Nó trề môi, mặt bí xị:
– Hừ… suýt nữa anh làm tui té rồi đấy!!! Đồ con khỉ!!!
– Á á!!Cô muốn chết rồi đấy hử??? – Vũ gằn lên, giả vờ hung hăng.
Nó lè lưỡi nghịch ngợm:
– Hí hí!!! Ai biểu anh làm tui xém té chi!!!Mà trông anh lúc này yk chang… khỉ! haha haha
– Hừ…Không thèm cãi với cô nữa!!nhưng mà bây giờ thì đi chơi đâu nhá…!!ok??? – Vũ lại cười rạng rỡ nói… thoáng chốc nó khẽ đỏ mặt quay đi chỗ khác…
– Uh thì đi!!!
– Ăn kem hén??
– Uhm…
– Kem ngon quá!!! – Nó toe toét nói.
Vũ cũng cười nhìn nó chợt hắn nhìn chằm chằm vào mặt nó… Thấy vậy nó nhíu mày hỏi:
– Này… anh nhìn cái gì mà ghê thế hả??? Bộ mặt tui dính cái gì sao??
– Ờ…! Có kem đó… đưa mặt đây tui chùi cho!!– Vũ gật gật nói.
Nó hơi cảnh giác một chút nhưng rồi cũng đưa mặt lại gần phía Vũ. Hắn cười ranh ma rồi bật ngờ quẹt kem lên mặt nó sau đó thì cười cợt và chế giễu:
– Haha… rõ là Rùa đầu đất mà!!! Ngốc ơi là ngốc… bị lừa rồi nhá!!hahhaa…
Nó phụng phịu đưa tay lên chùi kem trên má, tỏ vẻ giận dỗi:
– ứ biết!!Ai cho anh quẹt kem lên mặt tui đó…!!!
– Tui quẹt mà cũng cần phải hỏi cô chắc???
Nhếch mép cười ranh ma, nó ngước lên nhìn Vũ bằng ánh mắt “ngây thơ và trong sáng”:
– Không!!Ý tui là… anh phải hỏi rằng tui có trả thù không chứ??
Nói rồi nó thích chí lấy tay quệt kem lên mặt Vũ rồi cười lăn cười bò đến vô duyên…
– Này… cô được lắm!!!
Sau đó là màn “chiến tranh kem”. Hai đứa quậy không chịu nỗi, ai nhìn thấy cũng phải bó tay.

– Thôi!!Không chơi nữa… anh có chịu chùi cho tui không đây??? Mặt tui tèm lem hết rùi nè…!!!
Vũ lại cười, sau đó nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau má cho nó.
Trái tim dường như lỗi nhịp.
– Êi zà!!ăn kem no quá rồi… phải đi chơi đâu đó cho tiêu hao năng lượng chứ nhỉ?? – Vũ tiếp tục đề nghị và tất nhiên nó sẽ đồng ý mà không hề ngần ngại.
Thế là cả 2 di chuyển đến khu vui chơi. Bước tới Lâu Đài Ma.
Nó hoảng sợ ra mặt, ôm khư khư tay Vũ:
– Hok!!Đừng chơi trò này… ghê lắm…!!! tui hok dám đâu Thiên Vũ!!!
– Có tui ở đây mà cô còn sợ hả??
– Tất nhiên!!– Nó vô tư đáp nhưng lại đánh vào lòng tự tôn của Vũ. Hắn khẽ bực mình nhưng rồi cũng mau chóng cho qua:
– Thế chơi trò gì???
Nó chỉ chờ có thế, cười tươi kéo Vũ đi tới gian Gắp Thú…

– Trời đất!!Bộ cô tính cho tui chơi cái trò này với con nít chắc!!– Vũ thốt lên, mặt hắn nghệt ra như quả bí.
Nó gật đầu, nhẹ bỡn:
– Uh!!Anh còn trẻ con hơn cả con nít á!!! Có biết hok?? Nhưng nếu anh là con nít… thì anh là đứa con nít hung hăng nhất đó!!! hihi
– Này!!! Cô thích chết thế nào hả?? Bị bắn hay là treo cổ???
Nó mặc kệ Thiên Vũ nói gì thì nói, thích thú chạy lại mua đồng xu để chơi gắp thú.
Thấy nó cầm ra một chồng 10 xu, Vũ than trời:
– ặc ặc!!Cô mua gì mà nhiều zữ vậy?? Chơi có hết không đó???
– Sao lại không???
Nói rồi nó nhét một đồng xu vào lỗ, sau đó bắt đầu di chuyển tay cầm đến chỗ con thú… a!!Nó muốn gắp con khỉ ở đằng kia kìa…!!!
Nó chơi đến 4 lần mà vẫn chưa gắp được, Vũ lấy vậy nóng ruột và cả phần hắn cũng muốn chơi thử xem sao nữa, nên liền nói:
– Cô chơi gà quá!!! Để tui chơi cho mà coi!!!
Hắn đẩy nó ra rồi dành lấy máy, di chuyển tới phía một con rùa bông. Đúng là đểu – đểu y chang nó vậy.
– Yeah!!Thấy chưa!!Được rồi thấy chưa??? – Vũ gắp trúng con rùa rồi cầm dí sát vào mặt nó:
– Trông nó đần đần giống cô đó!!Mà đưa xu đây, tui chơi dùm cho!!!
Nó ré lên bực bội:
– Yà!!Cái kiểu gì vậy?? Ai mượn anh chơi cho tui chứ?? Hồi này anh còn bảo là trò con nít cơ mà…!!!
Cả 2 cứ giằng qua giằng lại… Sau đó thì phần thắng lại thuộc về Thiên Vũ. Hắn dành được máy và lâu lâu lại bắt nó đi mua xu. Thật đáng ghét!!!
Nhưng mà lâu lắm mới thấy Vũ có một ngày vui vẻ đến vậy, đôi môi luôn nở nụ cười. Và trái tim hắn cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Có một người đứng từ xa ngắm nhìn, lòng nhói đau đến lạ.
2h chiều nó và Thiên Vũ mới trở về Biệt thự.
Vừa thấy Hoàng nó đã cười tươi nói:
– Minh Hoàng!!! Sao khi sáng anh đột nhiên bỏ đi zậy???
Hoàng ngơ ngác, khó hiểu hỏi:
– Cô không nhớ gì à??? Bị bắt cóc rồi còn không biết nữa sao???
– Bắt cóc?? – Nó ngạc nhiên, mắt trố lên. Cả Thiên Vũ cũng vậy.
Rồi Hoàng kể lại tường tận mọi chuyện, ai cũng thấm thía sự nguy hiểm của Black Rose. Sau đó Hoàng chìa ra 4 tờ giấy gợi ý của cô ta cho cả bọn cùng xem.
– Liệu bài thơ này có còn mang thêm ý nghĩa gì khác không?? – Ý nghĩ ấy vừa chợt ghé qua Nhất Bảo.
– Tôi không rõ…!!Nói chung bây giờ Thoại My an toàn là tốt rồi… Cũng may Thiên Vũ tình cờ ghé WL, chứ không thì… chậc, cô vốn yếu tim mà, phải không My???
Hơn lúc nào, nó lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
– Cứ thế này chắc rồi có ngày tui cũng bị thủ tiêu mất…!!!
Vũ cười nhẹ, lắc đầu đáp:
– Yên tâm đi!!! Từ nay bọn tui sẽ không rời xa cô đến nửa bước!!Sẽ chẳng sao đâu…
Rồi hắn nói thầm, chỉ riêng hắn nghe mà thôi… “ Cô không được phép có chuyện gì, Thoại My à…! ”
Sáng hôm sau. Nó vừa bước tới lớp, đang định sẽ rủ Châu đi ăn sáng và hai đứa sẽ tha hồ tíu tít kể chuyện, nhất là nó phải kể việc đi tới WL ngày hôm qua thì…
– Thoại My!!Anh Minh Hoàng gởi cho bạn nè!!
Nói rồi một cô gái đưa cho nó một phong thư xinh xinh. Nó nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra đọc…
“ Đi chơi không, Thoại My???

Coi như là bù ngày hôm qua nhé [ Cúp Tiết '>

Tôi đợi ở hoa viên.
Minh H

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!”

Chết cười chuyện vợ chồng trẻ không biết dùng bao cao su mà còn ham hố tận “3 hiệp”

“Nó chết 2 ngày nay chưa có quan tài chôn, mày còn định đánh nó ư?”

Ngôi nhà có cánh cổng cao cao

Tôi Muốn Gặp Lại Anh