“Lâu rồi không gặp, con gái ba vẫn như xưa nhỉ?”
Ông Vỹ xoa đầu cười hiền lành nhìn Nhi. Nhưng thật chất là đang nín cười trước khuôn mặt phụng phịu của cô con gái. Còn Nhi nhìn ông toé lửa, học hằn:
“Nếu ba biết thế rồi thì manh con tới đây làm gì?”
Ông cười nhẹ. Tính con gái sao ông lại không biết chứ! Nhi ghét nhất là đến nhưng bữa tiệc như thế này và ông cũng không có ràng buộc gì ở con bé. Nhưng bữa tiệc này thì khá đặc biệt, nó có ảnh hưởng lớn đến tình hình kinh tế của Châu Á. Đêm nay sẽ có rất nhiều nhân vật tầm cỡ quốc tế, chắc chắn các tập đoàn khác sẽ dẫn những nàng công chúa, hoàng tử của họ đến dự và ông cũng không ngoại lệ. Mặc dù ông luôn để Nhi quyết định cuộc sống sau này của con bé nhưng nếu được thì vẫn tốt hơn. Dù sao trước khi tìm được “Nó” thì con bé vẫn sẽ là người thừa kế tập đoàn, đương nhiên là phải biết xã giao, làm quen với nhưng nhân vật đó.
Ba như đang suy nghĩ điều gì đương nhiên Nhi biết. Nhìn ba, cô chỉ còn biết thở dài ngao ngán.
Chương 7: Bữa Tiệc “Xui Xẻo Nhất” Của Cuộc Đời
Tuyết Nhi khoác tay ba đi vào khách sạn. Quả không hổ danh là khách sạn bậc nhất Châu Á. Thật sa hoa và manh đậm chất quý tộc. Người phục vụ đưa cha con Nhi thông qua một con đường dài và rộng. Con đường này nhuộm một màu hoàng kim cao quý, những đường viền rồng phượng uốn lượn được khắc rất tinh sảo. Những chiếc đèn cổ điển chiếu dọi theo bước chân khách đi khiến cho nơi đây trở lên mờ ảo lạ kì. Nhi nhìn ngó mọi thứ xung quanh không hẹn mà cất lên lời khen, khâm phục cho người thiết kế được khách sạn này.
Chỉ trong chốc lát cha con cô đã đứng trước một cánh cửa màu trắng sữa, trang trí khá đơn giản nhưng lại khiến cho người ta một cảm giác bí hiểm. Cứ như đằng sau cánh cửa kia đang cất giấu một điều gì đó, nó tạo sức tò mò nơi sâu thẳm trong mỗi con người. Họ muốn được mở ra, bước vào và khám phá. Nhi thoáng một nụ cười châm chọc. Quý tộc luôn là thế, họ luôn tạo cho mình một cảm giác thần bí trước mắt mọi người, để chúng dân sùng bái, ngưỡng mộ như một vị thần tài, sẵn sàng làm mọi thứ để phục vụ họ.
Cánh cửa chợt mở ra, một mảng đen rồi bùng sáng, một không khí choáng ngợp. Khung cảnh này đac phá vỡ sự uy nghiêm cổ kính của con đường hoàng kim trước đó mà thay vào bằng một không gian sôi động, náo nhiệt trang ngập tiếng cười đùa. Đứng như dự đoán của Nhi, hội quý tộc hôm nay thực lộng lẫy. Những vị tiểu thư, công tử được trau chuốt sang trọng hơn hẳn mọi khi. Những bộ đầm, bộ lễ phục trên người họ mang đậm dáng vẻ, cá tính nổi bật: hiền thục, tươi vui, tinh nghịch, đanh đá, hào hoa, lãng tử…Tất cả chỉ để tiếp đón những nhân vật quan trọng, có thể làm chấn động giới thương lưu. Đặc biệt là chủ nhân của bữa tiệc này.
Nhi theo cha đi đến một bàn tiệc ở chính giữa, theo như không khí nơi này cô có thể chắc chắn trước mặt cô đây là những nhân vật tầm cỡ đó. Nhi mỉm cười xã giao chào mọi người mặc dù chỉ là miễn cưỡng. Hầu hết ở đây đều là người đứng tuổi, họ mỉm cười lại với cha con cô nhưng dù vậy cũng khiến cô cảm thấy run rẩy bởi cái khí thế áp đảo mà họ mang lại. Đến bây giờ thì Nhi có thể khẳng định rằng những tay lão luyện trong giới thương trường đều là những kẻ vô cùng nguy hiểm, chỉ cái nhìn sắc bén lướt qua cũng khiến cho người ta lạnh thấu xương rồi.
Lướt qua một hồi Nhi bỗng thấy một tên con trai xấp xỉ tuổi cô, hắn cũng nhìn Nhi từ nãy giờ. Cô lại không hề quan tâm hay chú ý gì đến ánh mắt mà hắn ta dành cho cô mà Nhi chỉ cảm thấy kinh ngạc vì dáng vẻ cậu ta. Chính xác hơn là bộ đồ mà cậu ta đang mặc trên người. Trông rất giống một kẻ đi bụi hơn là công tử đi dự tiệc. Mái tóc cắt ngắn vàng hoe ôm lấy khuôn mặt rất baby, lãng tử của hắn. Chiếc áo dài hai lớp xuống tận lưng trừng, cắt vẽ khá tỉ mỉ. Ấn tượng nhất là hình đầu lâu “ghê tởm” đằng trước áo cùng với sợi dây chuyền thánh giá màu đen “kít”. Chắc chắn cái “xích chó” ấy là biểu tượng cho ác quỷ chứ không phải thượng đế hay thánh nữ. Nhưng điều làm Nhi thấy chướng mắt nhất là cái quần “lùng thùng”, “rách rưới” của hắn. Cô rất nhạy cảm với cách ăn mặc của giới trẻ bây giờ. Cô thấy đó không phải thời trang cũng không phải kiểu cách sành điệu mà là những bộ đồ dành cho ăn mày thì đúng hơn. Không phải, ăn mày ít nhất còn khâu vá kín đáo chứ không có “hở vách” như kiểu này.
Hắn ta khẽ cười trước khuôn mặt biến đổi liên tục của Nhi. Từ kinh ngạc =>sốc =>khinh bỉ =>tò mò của cô nàng.
“Con chào bác Lưu đi, Nhi” – Ông Vỹ khẽ đánh động con gái
Giờ thì Nhi mới thoát khởi trạng thái của mình, quy phắt 180* mỉm cười chào hỏi người đàn ông phía trước:
“Cháu chào bác, cháu là Phương Tuyết Nhi.”
“Cháu quả thật là một cô bé xinh đẹp – ông ta mỉm cười lại với cô- ông có phúc mới có một cô con gái như thế đó, Phương tổng.”
Nhi cũng định cười lại nhưng nhìn thấy bản mặt của tên con trai kia cô muốn cũng chẳng được.
“Đây là quý tử nhà tôi, chào bác đi con.”
Nhi hơi nhíu mày. Thật không thể đoán được họ có quan hệ thế nào. Trông cha lịch lãm vậy mà con lại…chậc..chậc
Hắn vẫn chăm chú nhìn Nhi, cuối cùng mới chịu mở miệng:
“Chào bác, chào tiểu thư, cháu là Tomokiya, cũng có thể gọi cháu là Lưu Huy Khánh.”
_Chà chà…hoá ra hắn ta là người Nhật Bản, thật không thể nhìn ra đó nha. Nhưng sao hắn cứ nhìn mình chằm chằm nhỉ? Lại còn mỉm cười nãy giờ chứ? Cười đều hả? Chết tiệt!_Nhi thầm nghĩ
Máu trong người Nhi phun trào, cô muốn ngay lập tức mắng hắn một trận. Nhưng Nhi vốn là người hai mặt nên bên trong thế nào bên ngoài ngược lại. Cô không biểu lộ sự căm ghét gì mà chỉ mỉm cười cúi chào lại như một phép lịch sự tối thiểu. Nhưng hắn ta cũng đâu bỏ qua cho cô thoát dễ dàng vậy. Bỗng “tên bụi đời”